Xuyên Vào Gia Tộc Phản Diện - Chương 40

Cập nhật lúc: 2025-05-24 09:00:39
Lượt xem: 105

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thanh Bảo Thành.

 

Ngày thứ ba khi Trần Ánh Trừng rời , Ngô Khinh Diệu cảm thấy như trôi qua cả một năm dài đằng đẵng.

 

Cuộc sống ở học viện thật sự quá nhàm chán. Không Trần Ánh Trừng ở bên, nàng thậm chí ai để tám chuyện tán gẫu cùng.

 

Ví như chuyện, di nương nhà Lãnh Thành Quang sắp sinh, nàng đồn là sẽ sinh con trai.

 

Nếu thì Lãnh Thành Quang sẽ còn là con một trong nhà nữa.

 

Lãnh Thành Quang thi đậu Thanh Bảo Tư đầu năm nay, rời khỏi học viện.

 

Lúc còn ở học viện, đám học sinh đều sợ , nhưng khi rời , trái chút nhớ nhung vị sư “độc mồm độc miệng” đó, và cũng lo lắng cho tình cảnh tương lai của .

 

Thật chỉ riêng việc trúng tuyển Thanh Bảo Tư cũng đủ chứng minh vị trí của dễ lung lay. Việc thêm một đứa em trai cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cả.

 

gần đây, Lãnh Tương Thất — phụ của tỏ vô cùng khác thường, gần như gặp ai cũng khoe sắp thêm con, vẻ mặt đầy phấn khởi, rạng rỡ.

 

Theo lời một sư trong Thanh Bảo Tư, kể từ khi Lãnh Thành Quang , từng chuyện với Lãnh Tương Thất nào. Ngay cả lúc cha con vô tình chạm mặt đường cũng chẳng buồn chào .

 

Ngay cả đồng môn khác bộ phận khi gặp cũng còn chào hỏi lấy lệ, mà hai cha con họ lạnh nhạt hơn cả xa lạ.

 

Thế nên bên ngoài mới rộ lên tin đồn rằng Lãnh Tương Thất sẽ dồn hết tâm huyết đứa con trai sắp đời, để truyền gia nghiệp cho nó.

 

Khi tin đồn đến tai Lãnh Thành Quang, chỉ khẽ khinh miệt, chẳng buồn gì.

 

Hiện tại, mua một căn nhà ở khu vực khác, chuẩn dọn khỏi nhà họ Lãnh, tránh xa Lãnh Tương Thất càng sớm càng .

 

Thực lời đồn cũng sai, từ khi tiểu trong hậu viện thai năm ngoái, và Lãnh Tương Thất gần như với câu nào. Giữa họ giờ đây còn lạnh nhạt hơn cả dưng.

 

ít nhất, dưng cũng canh cánh trong lòng đối phương chết.

 

Suốt mấy ngày nay, bận rộn thu dọn hành lý. Lãnh Tương Thất điều hết hầu trong viện , tự tay đóng gói thứ và thuê xe bên ngoài để chuyển đồ.

 

May là cũng chẳng gì để mang theo — sống trong nhà họ Lãnh bao năm, ngoài vài bộ quần áo và sách vở, chẳng thứ gì thực sự thuộc về .

 

Trước khi dọn đến nhà mới, Lãnh Thành Quang vẫn tạm trú tại ký túc xá của Thanh Bảo Tư.

 

Phòng đối diện là Cao Xuân, cô nương từng châm chọc, mà giờ thi đậu Thanh Bảo Tư cùng , thậm chí điểm còn cao hơn.

 

Nam Cung Tư Uyển

Một , khi Lãnh Thành Quang về tới phòng thì tình cờ gặp Cao Xuân Đến đang chuẩn ngoài. Cô trang điểm nhẹ, khác hẳn với vẻ mặt mộc ngày thường, thấy thì theo phản xạ khẽ lùi .

 

“Đi gặp chủ bộ Trần ?” Lãnh Thành Quang thuận miệng hỏi.

 

Cao Xuân mặt đỏ lên: “Không … chỉ là tiện thể ngoài dạo một chút thôi.”

 

Lãnh Thành Quang khẽ cong môi, hỏi thêm gì nữa.

 

Sau sự kiện ở quán nhỏ Mễ Hương, Cao Xuân Đến phần e dè . Dù cả hai cùng thi đậu Thanh Bảo Tư, nhưng ở hai bộ khác . Nàng ở Thuỷ Lợi Bộ, còn ở Lương Bộ.

 

Ngày thường hai cũng ít gặp, nhưng gần đây do tạm trú ở ký túc xá, nên chạm mặt cũng tăng lên.

Lãnh Thành Quang đang định bước phòng thì phía chợt vang lên tiếng gọi của Cao Xuân Đến. Hắn đầu , thấy nàng đang lúng túng, gương mặt thoáng chút do dự.

 

“Lãnh công tử, gần đây ngươi vẫn luôn ở ký túc xá ? Vì về nhà?”

 

“Không về.” Lãnh Thành Quang nhàn nhạt đáp.

 

Cao Xuân Đến cúi mắt, trầm mặc một lúc lâu, khẽ hỏi:

“Ngươi… cãi với Lãnh đại nhân ?”

 

Lãnh Thành Quang: “……”

 

Hắn vốn định buông lời cảnh cáo “đừng lo chuyện bao đồng”, nhưng ánh mắt áy náy ẩn sâu trong đôi mắt của nàng khiến lặng . Hắn đoán nàng đang nghĩ gì.

 

Sau khi Cao Xuân Đến Trần Ánh Trừng kéo , Lãnh Tương Thất từng nhiều sắp xếp cho xem mắt. Hắn chẳng thèm đoái hoài đến, chuyện cũng khiến quan hệ cha con tụt xuống đến mức đóng băng.

 

Có lẽ là cảm thấy còn giá trị lợi dụng, Lãnh Tương Thất mới quyết tâm sinh thêm con.

 

“Ta với cha vốn chẳng hòa thuận từ lâu. Không liên quan gì đến các ngươi.” Hắn bước phòng, khóa cửa từ bên trong.

 

Bất kể là lúc nào, chỉ cần đến cái tên Lãnh Tương Thất, trong lòng liền dâng lên một nỗi bực bội khó tả.

 

Hạt giống căm hận âm thầm nảy mầm suốt mười mấy năm, chôn sâu trong đáy lòng. Giờ đây, chỉ trong vài tháng, nó trỗi dậy mãnh liệt, thậm chí sắp sửa bứt phá lồng n.g.ự.c mà chồi lên mặt đất.

 

Lãnh Thành Quang đ.ấ.m mạnh ngực, cố đè nén cơn xúc động hủy diệt tất cả.

 

Không bao lâu nữa, đàn bà sẽ sinh nở.

 

Hắn nhắm mắt , cố gắng hồi tưởng, đứa trẻ sắp chào đời … đại khái sẽ là  em trai thứ ba của .

 

Trần Nguyên Phúc khi còn trẻ, đại khái cũng là kiểu ăn chơi trác táng chẳng kém gì Trăm Dặm Ngôn Đông.

 

Là con trai duy nhất của thế gia danh môn, cha là Thành chủ Thanh Bảo, nắm bộ huyết mạch kinh tế trong thành, từ nhỏ sống trong cảnh nhung lụa. Không chỉ thế, còn là thần đồng trứ danh trong thành, mười hai tuổi đỗ Vĩnh Cùng Thư Viện, mười bốn tuổi ghế chủ bộ, tu hành học vấn, hề lơ là điều gì.

 

Thiên tài luôn kèm với sự ngạo mạn. Trần Nguyên Phúc lúc trẻ kiêu căng và nông nổi, đầu đội quyền lực, tay nắm thực quyền, liền tay chỉnh đốn bộ bộ mặt Thanh Bảo Thành. Hắn mạnh tay thanh trừng những kẻ hành nghề vô định ở các bến tàu, đầu đường xó chợ: dân chạy nạn, kẻ lưu lạc, phu khuân vác, ăn xin… đều quét sạch.

 

Ý ban đầu của mang một môi trường an ninh, sạch cho bá tánh. xuất cao quý thì hiểu nỗi khổ cực của dân nghèo? Sau khi chính sách ban hành, đúng là ăn mày trong thành giảm rõ rệt, nhưng nhà giam ở Thanh Bảo Thành thì chật kín . Trong đó, cả Thẩm Tịnh và đồng bọn.

 

Sau , Thẩm Tịnh vì giành đường sống cho tầng lớp đáy xã hội mà dám xông thẳng Thanh Bảo Tư, đối đầu với Trần Nguyên Phúc. Trong lúc đối đầu , hai nảy sinh tình cảm mà .

 

Trần Nguyên Phúc vẫn luôn cho rằng Thẩm Tịnh chỉ là một cô nương nghèo khó bình thường. Mãi đến khi Trần Chánh đời, mới vỡ lẽ: con gái mà đầu tiên gặp với bộ áo vải thô sơ , chính là tiểu thư của Thành chủ Thủy Hưng.

 

Trong thời gian đó, Thẩm Tịnh từng bước vươn lên từ phận gái giúp việc trong hoa phường, dần dần giành lấy quyền lực trong giới thanh nghỉ. Nàng lặng lẽ thu mua sản nghiệp trong tay Trần Nguyên Phúc, âm thầm phát triển thế lực, nhờ vả một xu một hào nào.

 

Trước và khi thành , Trần Nguyên Phúc đối với Thẩm Tịnh luôn lời nào nấy. Không chỉ vì tình yêu sâu đậm, mà còn xuất phát từ sự tôn kính.

 

“Mẫu là một nữ nhân vĩ đại.”

 

Trần Ánh Trừng tựa đầu vai Tiểu Tước, mắt là một vườn hải đường mênh m.ô.n.g thấy điểm dừng. Những bông hoa đa dạng hình dáng đua nở rộ, sắc lá mềm mại như nhung, hương thơm dìu dịu lan tỏa, như một giấc mộng lung linh đang khoe vẻ mỹ miều trong yên tĩnh.

 

“Nhạc mẫu đại nhân năm nào cũng dựng lều phát cháo, cứu tế dân chạy nạn, đúng là hiền lành thật sự.” Tiểu Tước .

 

Trần Ánh Trừng khẽ , :

“Người thường bảo thương nhân thì chỉ đến lợi ích. Cũng kẻ nương thế chỉ để tạo danh tiếng hiền đức, là đạo đức giả.”

 

“Quân tử xét việc, xét lòng.” Hắn đáp.

 

Tư tưởng của , thật giống với nàng.

 

Trần Ánh Trừng hít một thật sâu, nhắm mắt , giọng lộ vẻ mệt mỏi:

“Đêm qua mơ thấy ác mộng.”

 

“Ác mộng thế nào?”

 

Cơ thể Tiểu Tước khẽ cứng , lặng im chờ nàng kể tiếp.

 

Tối qua, nàng mê sảng cả đêm.

Nàng gọi cha , gọi cả ca ca, tỷ tỷ, thậm chí gọi đến sư phụ… duy chỉ hề gọi .

Hắn nhiều định nắm tay nàng, đều nàng đẩy .

 

Người gặp ác mộng là Trần Ánh Trừng, nhưng sự khủng hoảng và bất an cũng đồng thời lan sang cả . Hắn bất chấp nàng vùng vẫy, kiên quyết giữ chặt lấy tay nàng. Mu bàn tay nàng cào rướm máu.

 

May , cuối cùng nàng khẽ gọi một tiếng: “Tiểu Tước.”

 

Khi nàng mở mắt, liền cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên môi , đó rưng rưng nước mắt nữa.

 

Còn cả đêm thể chợp mắt.

Hắn cứ thế ôm nàng thật chặt lòng, tay đè đến tê cứng cũng nỡ buông .

 

Sáng hôm tỉnh dậy, sắc mặt Trần Ánh Trừng đầy ảm đạm. Có lẽ nàng nhớ phần nào cơn mộng đêm qua. Dù mệt mỏi đến rã rời, nàng vẫn gắng gượng nở nụ , cùng dạo vườn hoa.

 

Hắn hỏi gì, chỉ lặng lẽ chờ đến khi nàng sẵn sàng mở lời. Cuối cùng, cũng tiếng lòng nàng về cơn ác mộng đeo đẳng suốt bao năm.

 

“Ta mơ thấy… g.i.ế.c .”

 

“Ai?!”

 

Tiểu Tước nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, lòng bàn tay nóng rực.

 

Trần Ánh Trừng lắc đầu:

“Là một từng gặp qua.”

 

“Chỉ là ác mộng thôi.” Hắn dịu giọng an ủi, vòng tay ôm lấy đôi vai gầy của nàng. “Tiểu thư, ở đây, sẽ ai thể hại nàng.”

 

Trần Ánh Trừng khẽ cong môi, mỉm nhợt nhạt:

sợ… cũng thắng .”

 

“Không thử thì ?”

 

Cho dù thật sự thể địch kẻ đó, thì t.h.i t.h.ể … cũng sẽ là bức tường cuối cùng che chắn cho Trần Ánh Trừng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-gia-toc-phan-dien/chuong-40.html.]

Trần Ánh Trừng đáp, chỉ mỉm , ngửa đầu hôn lên khóe môi . Hắn cúi xuống hôn sâu hơn, nàng né tránh, khúc khích rúc lòng :

 

“Không cho hôn. Ai bảo đêm qua cho hôn .”

Đêm qua, bịt kín đôi mắt. Trần Ánh Trừng dùng đầu ngón tay vẽ vời lưng , từng nét lượn lờ từ xương bả vai xuống tận vùng eo bụng, bảo đoán xem đó là gì. Hắn đoán là núi non, nhưng nàng đó là hình xăm rồng.

 

Đoán sai, sẽ tháo bịt mắt.

 

Liên tục như , thứ duy nhất thể cảm nhận là sự ấm áp nơi đầu ngón tay nàng. Trần Ánh Trừng thì lưng khúc khích, mỗi khi duỗi tay định tìm nàng, đều nàng nhẹ nhàng né tránh.

 

Sau vài thương lượng, thậm chí là thì thầm cầu xin mà nàng vẫn chịu cởi bỏ tấm bịt mắt, nàng dứt khoát trói cả cổ tay , nhẹ nhàng mà chậm rãi, tra tấn bằng cách tàn nhẫn nhất.

 

Hắn vốn yêu tiểu thư chủ động, nhưng trận “hành hạ” đêm qua chẳng khác nào đang c.h.ế.t khát mà dẫn tới bên suối mát, trói c.h.ặ.t t.a.y chân, chỉ cho nếm một hai giọt nước đầu lưỡi. Không những giải khát, ngược càng thêm khô cháy.

 

Trong lúc cùng cực, cố gắng vùng thoát khỏi sợi dây mảnh trói cổ tay, Trần Ánh Trừng trách là phá luật, rút khỏi , chỉ dùng đầu ngón tay lướt nhẹ qua da thịt.

 

Hắn khẽ gọi: “Tiểu thư…”

nàng như chơi trò trừng phạt, chặn nguồn nước, cho lấy một chút thỏa mãn, trong gần như phát điên mà run rẩy bất lực.

 

Toàn ướt đẫm mồ hôi, chiếc bịt mắt cũng nước mắt thấm ướt. Người luôn ngoan ngoãn lời , hiếm hoi nổi tính ngang bướng, đầu tránh nụ hôn của nàng.

 

Vậy mà giờ, Trần Ánh Trừng mượn cớ chuyện đêm qua để cho gần gũi, lờ việc chính nàng đêm qua mới là tàn nhẫn nhất.

 

Tiểu Tước bất lực kêu than:

“Tiểu thư, đây là đang trả đũa đấy.”

 

“Ta gì chứ?” Trần Ánh Trừng hờn dỗi : “Là chính đồng ý chơi cùng , phá vỡ quy tắc giữa chừng.”

 

“Tiểu thư…”

 

Hắn cảm thấy nàng lý. Hắn lời, trừng phạt cũng là đúng thôi. Trong khổ đau mà khoái lạc, là thứ vui thích khó cưỡng.

 

Trầm ngâm một lúc lâu, chỉ nhỏ:

“Lần … đừng quá mức như .”

 

Trần Ánh Trừng khẽ cụng trán bụng :

“Quá mức ? Vậy những lúc quá mức, nên đếm từng cái ?”

 

Hắn đưa tay , chính xác mà bịt miệng nàng:

“Tiểu thư đừng nữa, đang hối .”

 

Bên lòng bàn tay, cảm nhận khóe môi nàng đang cong lên. Hắn cúi đầu, khẽ hôn lên má nàng, nhẹ như cánh lông chim phẩy qua da.

 

Trần Ánh Trừng nhắm mắt , đắm chìm trong hương hoa dịu ngọt. Vòng tay chồng nàng dày rộng và ấm áp, khiến lòng an yên.

 

May mắn thành cùng nàng, là Tiểu Tước.

 

Không Giang Tùy Sơn.

Lại một nữa mơ thấy tình yêu giữa cha , Trần Ánh Trừng mơ thấy chính … đúng hơn là “Trần Ánh Trừng” trong nguyên tác truyện, và mối “tình yêu” của nàng.

 

Trần Nguyên Phúc vì gả đứa con gái chậm hiểu trời sinh của , nên tổ chức lễ ném tú cầu chiêu , thu hút tài khắp nơi.

 

Dĩ nhiên, những chọn để tham gia đều là nhân tài chọn lọc kỹ càng xuất sạch sẽ, dung mạo tuấn tú, liên quan đến thế lực lớn, dễ nắm trong tay.

 

Thời điểm , Giang Tùy Sơn rời khỏi Kiếm Các, danh chấn thiên hạ. Ai nấy đều nghĩ sẽ Xích Nhật Học Viện, chẳng ai ngờ đến Thanh Bảo Thành, lấy tên giả là Hồng Khuyết, tham gia chiêu nhà họ Trần.

 

Diện mạo xuất chúng, khí chất hơn , kiếm pháp cao cường ai địch nổi, dễ dàng giành lấy tú cầu, trở thành vị hôn phu của Trần tiểu thư.

 

mục đích thật sự của chỉ là lợi dụng cơ hội trộn Trần gia, điều tra chân tướng về vụ g.i.ế.c hại ruột và xe chủ ngày .

 

Mãi đến khi Trần Nguyên Phúc một kiếm xuyên tim, mới vỡ lẽ rằng con rể ông ưng thuận hết mực , chính là thiên tài kiếm khách vang danh thiên hạ.

 

Hắn “ngủ đông” trong Trần gia bao lâu nay, cúi đầu khuất , cuối cùng nhân danh vị hôn phu của Trần gia để tay trừ khử, lấy đại nghĩa diệt , dùng tài sản của Trần gia để cứu giúp dân chúng.

 

Lấy m.á.u Trần gia, mà thành danh. Hoàn thiện đạo nghĩa của bản .

 

Hai ngày nay, Trần Ánh Trừng thường mơ thấy và Giang Tùy Sơn sống chung.

 

Trong mộng, Giang Tùy Sơn đối xử với nàng vô cùng . Hắn chê nàng ngốc nghếch, còn xem nàng như mà quan tâm chăm sóc, vì nàng cài trâm, khen ngợi, cùng nàng ánh mặt trời chói chang bên hồ, xem cá đùa trong đám lá sen.

 

Trong giấc mơ, nàng thấy rõ khuôn mặt Giang Tùy Sơn, nhưng trong nhiều khoảnh khắc như lúc đút cơm cho nàng, múc nước lau mặt giúp nàng, nhẹ nhàng phủi lá rụng tóc nàng. Các cử chỉ đó vô cùng giống Tiểu Tước.

 

dùng tên giả là Hồng Khuyết, nên khi trong mộng nàng gọi là “Tiểu Khuyết ca ca”, trái tim Trần Ánh Trừng luôn rung lên một nhịp, vô thức gắn khuôn mặt của Tiểu Tước lên Giang Tùy Sơn. Khi tỉnh giấc, vẫn còn hoang mang.

 

Lúc Tiểu Tước lau mặt giúp nàng, nàng theo bản năng định né tránh, nhưng nghĩ Trần Ánh Trừng trong nguyên tác, mà Tiểu Tước cũng Giang Tùy Sơn.

 

Họ lớn lên bên từ bé, thấu hiểu tận gốc rễ. Dưới sự chúc phúc của cha và sư trưởng, họ thành vì thật lòng yêu thương .

 

Phu thê bọn họ ân ái nồng đậm, để Giang Tùy Sơn cơ hội chen chân.

 

Trần Ánh Trừng ôm chặt eo Tiểu Tước, trong lòng tràn đầy ỷ : cái tên “Tiểu Tước” đúng là khí phách gì cả, đợi về nhờ sư phụ đặt cho một cái tên oai phong lẫm liệt hơn.

 

 

Còn Trăm Dặm Ngôn Đông thì kéo đến nhà Tạ Hữu Tình xin .

 

Hắn phục. Bị đuổi khỏi nhà mà cha còn can thiệp? Dựa cái gì?

 

Trăm Dặm Ngôn Đông mở miệng chất vấn, liền ăn ngay một cái bạt tai của cha. Bị cha lôi đến cổng Tạ gia, bất chấp qua kẻ , đá cho một cú đầu gối, ép quỳ tại chỗ.

 

Mất mặt liên tiếp, Trăm Dặm Ngôn Đông sớm nên miễn dịch, nhưng xin vì chuyện , quả thật vô cùng ấm ức.

 

Hắn cắn chặt môi, từ sáng quỳ đến trưa, đầu gối tê rần đến mức mất cảm giác, cuối cùng chịu nổi nữa, nước mắt lã chã rơi xuống.

 

Nam nhi nước mắt nhưng dễ rơi. Huống chi Trăm Dặm Ngôn Đông loại nam nhi tầm thường, là loại mặt dày vô địch đấy.

 

Vậy mà mặt bao , cha cũng đành lòng, sai Tạ gia nhận , kéo về.

 

Mà Tạ Hữu Tình cái con gái nhẫn tâm vẫn chịu gặp!

 

Trăm Dặm Ngôn Đông tức giận bất bình, mắng loạn lên mấy câu, cha cấm túc, còn điều đến mười mấy tu sĩ Kim Đan canh giữ.

 

Hắn vốn định tìm Trần Ánh Trừng thử vận may, giờ thì cũng đành chịu.

Tại Tạ phủ.

 

Tạ Hữu Tình sắc mặt tái nhợt, ho liên tục dứt. Trong phòng phảng phất mùi thuốc thảo dược, ngoài cửa tới bảy tám vị đại phu đang chờ bắt mạch chữa trị.

 

Tạ các lão bên giường nàng, ánh mắt lướt qua khuôn mặt mệt mỏi tiều tụy , thấy nàng vẫn tô son đỏ tươi, trong lòng dâng lên muôn vàn cảm xúc phức tạp.

 

Ông tất nhiên hiểu rõ tính tình con gái . Dù tên tiểu tử Bách Lý đúng là thứ phá rối, nhưng cũng là họa từ trời rơi xuống.

 

ông thể vì một kẻ ngoài mà trách cứ con gái , càng thể vì chuyện mà mất mặt.

 

Dù gì cũng là con gái, chút tính tình tiểu thư, thôi thì cứ chiều nàng một chút. Sau vài câu trấn an, ông mang bức cổ họa mà nàng luôn thích cho nàng ngắm, mới rời khỏi phòng.

 

Giang Nhã Hồng chờ ở ngoài sân, thấy ông liền bước tới hỏi:

 

“Hữu Tình thế nào ?”

 

“Không cả.”

 

Ông nhíu mày nhẹ, nhưng vẻ u sầu nơi ánh mắt hề giống như chuyện gì.

 

Giang Nhã Hồng: “Ta các chủ Hải Hoa Các …”

 

Tạ các lão đưa tay ngăn nàng :

“Ta đều .”

 

Giang Nhã Hồng mím môi, hiểu ý ông, thêm gì nữa.

Trước đây, Tạ Hữu Tình nhiều ngáng chân nàng, cố tình khiến nàng mất mặt , suýt chút nữa còn khiến đứa con của họ thể đời. Vậy mà luôn nhẹ nhàng cho qua, coi như gì.

 

Bản nàng ở bên hơn mười năm, rốt cuộc vẫn bằng đứa con duy nhất mà vợ cả của để .

 

Giang Nhã Hồng cúi :

“Ta xem thuốc của Hữu Tình sắc đến .”

 

“Khoan .”

Tạ các lão gọi nàng :

“Hữu Tình mấy hôm nay bệnh liệt giường, vẫn luôn nhắc đến trong lòng.”

 

“Người trong lòng?!”

Giang Nhã Hồng kinh ngạc:

“Hữu Tình từ khi nào trong lòng?”

 

“Ta cũng rõ. Đại khái là gặp ở Hải Hoa Các. Ngươi hỏi thăm một chút xem dạo gần đây nó gặp ai, đặc biệt là nam tử tuổi tác tương đương, để tâm hơn bình thường.”

 

“Hữu Tình lớn thế , khó lắm mới một thích.”

Trên gương mặt ông hiện lên một nụ nhàn nhạt:

“Nếu thật sự hợp, định sẽ gả nó trong khung cảnh thật , cũng xem như thành tâm nguyện lúc sinh thời của mẫu nó.”

 

Giang Nhã Hồng nét mặt cứng , chỉ thể gật đầu, :

“Vâng.”

Loading...