Xuyên Vào Gia Tộc Phản Diện - 91
Cập nhật lúc: 2025-07-01 16:00:41
Lượt xem: 62
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Ngươi giúp gì?”
Trần Ánh Trừng khôi phục chút khí lực, nghiêng đầu về phía t.h.i t.h.ể của Yến Túc vẫn còn đó. Gương mặt vốn non nớt giờ như vỏ trái cây nhăn nheo, héo quắt như hút sạch tủy máu, chỉ còn đôi mắt mở trừng, cam lòng mà Hạ Hầu cùng La.
Nàng thu ánh mắt , chỉ Hạ Hầu Cùng La thản nhiên :
“Giúp tìm một .”
“Cả Thanh Hà đại lục, còn mà Hạ Hầu thế gia tìm ?” Trần Ánh Trừng nhướng mày hỏi .
Hắn ném chiếc khăn thấm m.á.u dùng để lau nàng, rơi đúng mắt Yến Túc, giọng hờ hững:
“Đương nhiên là . Bao năm nay, vẫn luôn tìm Hồng Nhạc Sinh.”
Trần Ánh Trừng ngẩng đầu, thẳng trong thoáng chốc, phát hiện trong đôi mắt hiện rõ vẻ trêu chọc, nhất thời hiểu , đang thăm dò phản ứng của nàng.
Kẻ thường đến cái tên hẳn sẽ kinh hoảng nghi hoặc, chỉ nàng, ung dung như chẳng để tâm. Hạ Hầu Cùng La gõ nhẹ đầu giường, mỉm :
“Trần tiểu thư, chẳng ngươi đang ở ?”
“Người rõ nhất nơi Hồng Nhạc Sinh đang ẩn … chẳng chính là ngươi ?”
Nụ môi chợt nở rộ, nhưng càng lúc càng thâm hiểm, phối với gương mặt sắc nét lạnh lùng , mang theo vài phần tà khí cuồng dại.
“Trần tiểu thư, quả là bảo vật hiếm . Không chỉ đoán tương lai, mà chuyện quá khứ cũng đến rành rẽ.”
Hắn xong liền dậy, đá bay xác Yến Túc như hòn đá nhỏ vướng đường.
“Hồng Nhạc Sinh quả thật từng khách quý trong phủ . Chỉ tiếc, chúng chỉ lưu thể của , giữ linh hồn.”
“Vậy thể ông hiện ở ?” Trần Ánh Trừng hỏi thẳng.
“Trần tiểu thư liệu sự như thần, chi bằng đoán thử xem?”
“Không đoán.”
Nàng nhắm mắt , trong tay áo, tứ chi bắt đầu linh hoạt trở .
Hạ Hầu Cùng La ngờ nàng dứt khoát như , nhướn mày, xuống mép giường, giọng đầy hứng thú:
“Ngươi đoán thử xem, nào.”
“Không đoán. Muốn việc, thì thái độ của kẻ nhờ. Tuy rằng hiện tại rơi tay ngươi, nhưng ngươi g.i.ế.c c.h.ế.t kẻ duy nhất thể trợ giúp, nếu dám đối bất kính… đời đừng mơ tìm thứ ngươi cần.”
“Chậc.” Sắc mặt khẽ động, nhưng ý vẫn giảm:
“Thế gian còn kẻ vô hơn cả ?”
“Ta cũng thứ ngươi thể khống chế là khống chế , Hạ Hầu công tử.”
“Quả nhiên là Trần gia dạy , dẫu là cá thớt, vẫn kiêu ngạo như cũ.”
Hắn lạnh, tay vuốt nhẹ bả vai nàng, “Ta từng cùng mẫu ngươi hợp tác, bà cự tuyệt. Tỷ tỷ ngươi cũng khinh mặt. Các ngươi Trần gia… quả nhiên một mạch khí tiết chẳng đổi.”
Thật , nguyên tác Hạ Hầu Cùng La quả thực từng ý đồ hợp tác với Trần gia, chủ yếu là nhằm Thanh Nghỉ Các mà Thẩm Tịnh nắm giữ. Chẳng ngờ, còn kịp tay, Trần gia Giang Tùy Sơn diệt sạch, Thanh Nghỉ cũng rơi tay . Kế hoạch tan thành mây khói.
Trần Ánh Trừng cũng từng lo lắng gia tộc sẽ liên hệ mờ ám với Hạ Hầu Cùng La, nay xem mỗi đều hiểu rõ vai diễn của . Nghĩ , nàng càng thêm kiên định:
“Vậy thì ? Giết .”
“A ——”
Hắn bật lạnh, bàn tay siết chặt, vuốt ve bả vai nàng như đe dọa.
“Trần tiểu thư, g.i.ế.c ngươi, cũng trăm ngàn cách khiến ngươi sống bằng chết.”
Trần Ánh Trừng chớp mắt, giọng uể oải:
“Ta cứ tưởng… khi ngươi luyện loại tà thuật xong, còn khả năng phòng the nữa cơ.”
“……”
Hạ Hầu Cùng La bật dậy. Trong chớp mắt, đôi mắt tối sầm , tựa hồ nơi sâu nhất bí mật nàng lột trần. Một tầng sát khí lạnh đến thấu xương dâng lên từ , gắt gao áp về phía nàng.
Đôi mắt , như đao bén kề cổ.
Trần Ánh Trừng thể cảm giác rõ ràng một lưỡi d.a.o vô hình đang lơ lửng ngay đỉnh đầu, chỉ cần động tâm là sẽ lập tức c.h.é.m xuống. nàng vẫn ngẩng cao đầu, ánh mắt hề né tránh, lạnh lùng thẳng .
“Trần tiểu thư, lời cẩn thận, hành động càng thận trọng.”
Giọng trầm khàn, mang theo sự kiềm nén đầy răng rắc như dã thú nghiến răng.
Từ phản ứng , Trần Ánh Trừng liền đoán : vị dự chiếm giả hẳn từng nhắc đến chuyện , hoặc là , hoặc là dám rõ mặt Hạ Hầu Cùng La.
Nàng dời ánh mắt nơi khác, thanh âm vẫn thản nhiên, nhưng trái tim đập dồn dập yên:
“Hạ Hầu công tử bớt giận. Vừa … chẳng qua là vô tâm, cố ý khơi nỗi đau của công tử.”
Hạ Hầu cùng La kéo nhếch khóe miệng, dằn nén lửa giận trong ngực, chậm rãi :
“Ta hiểu. Trần tiểu thư là cho , ngươi gì là . Chuyện , trừ … chỉ c.h.ết mới rõ.”
Chuyện , kỳ thực đối với Hạ Hầu Cùng La mà , cũng là một mảnh bi ai.
Hắn và Hạ Hầu Lăng vốn là cùng cha khác . Hạ Hầu Lăng là kết quả của mối quan hệ l.o.ạ.n l.u.â.n giữa Hạ Hầu Mắng và một đường gần trong tộc. Sau khi sinh hạ, ép giao cho Triệu thị mẫu của Hạ Hầu Cùng La nuôi dưỡng.
Nam Cung Tư Uyển
Triệu thị từng là tiểu thư danh môn đất Thủy Hưng, vốn gả Hạ Hầu gia qua cửa chính, nhập gia phả với danh phận chính thê, chính phu quân phản bội, từ đó tinh thần thất thường.
Vì giành tình cảm mất, bà tiếc giá sưu tầm đủ loại đan dược và tà thuật. Từ khi Hạ Hầu Cùng La còn nhỏ, bà ép cùng tu luyện các loại yêu thuật mê hoặc nhân tâm, đem kỳ vọng và thất bại của bản trút lên con trai.
Chỉ tiếc, bà tu đạo, mà những bí tịch mua từ chợ đen phần lớn là giả hoặc pha tạp. Nhiều năm qua , chẳng những luyện hỏng nhi tử, bản bà cũng hao mòn linh khí, bệnh nặng mà mất.
Hạ Hầu Lăng trời sinh dị tật, còn Hạ Hầu Cùng La thì hủy bởi bàn tay mẫu . Hai , đều là nạn nhân trong tranh đấu của gia tộc.
Trong một gia tộc như Hạ Hầu thế gia, nơi coi trọng nhất là huyết mạch và truyền thừa, những kẻ như bọn họ chẳng qua chỉ là vết bẩn đáng tồn tại.
Nhớ đến đây, ánh mắt Trần Ánh Trừng thoáng dâng lên một tia sâu xa. Nào ngờ Hạ Hầu cùng La bắt tia , liền nhếch môi lạnh:
“Trần tiểu thư, ngươi với nhiều như , là định cùng hợp tác ? Ngươi bí mật của , nếu cùng về một phía… thì chỉ còn đường c.h.ết mà thôi.”
Trần Ánh Trừng đáp lời ngay:
“Ta đến mức , tự nhiên là giúp. điều kiện.”
“Cứ .” Hắn .
“Ta gặp Hồng Nhạc Sinh.”
“Ta ? Người đang tìm chính là .”
“Ta ,” nàng ngắt lời , “ gặp nhục của Hồng Nhạc Sinh.”
Gương mặt Hạ Hầu Cùng La hiện lên vẻ do dự, ánh mắt u ám một thoáng:
“Trần tiểu thư hẳn rõ, thể thể tùy tiện để ngoài thấy. Nếu tin ngươi, thì thể hiện chút thành ý.”
“Ngươi gì?”
“Ta ngươi giúp … dẫn cổ mẫu khỏi thể Lăng nhi.”
Hắn ngẩng đầu thẳng nàng:
“Hiện tại, tất cả tộc nhân cùng lứa trong Hạ Hầu gia đều tập trung ở Xích Nhật Thành. Ta tìm bốn để dẫn cổ mẫu , nhưng kẻ nào cũng chịu nổi lực lượng , đều c.h.ế.t rõ nguyên do. Ta cần một thích hợp.”
Trần Ánh Trừng vẻ trầm ngâm, một lúc gật đầu:
“Được.”
Hạ Hầu Cùng La mỉm , gật đầu khe khẽ, nhưng trong giọng vẫn mang theo tia tín nhiệm:
“Trần tiểu thư liền dễ dàng đồng ý như ? Không hỏi xem sẽ lợi gì ? Chẳng lẽ nên khen ngươi là màng danh lợi?”
“Ta giúp ngươi, chẳng qua là vì tận mắt thấy bức 《Nhật Nguyệt Lan Hương Đồ》".
Giọng Trần Ánh Trừng thong thả.
Sau đó giữa thanh thiên bạch nhật, mặt muôn , vạch trần những việc ác các ngươi với Bạch gia. Rồi hung hăng đánh nát âm mưu của ngươi.
“Ha ha ha ha ha ——”
Hạ Hầu Cùng La bật ha hả, nụ là thật lòng sảng khoái, cũng là thèm che giấu sự nhạo châm chọc. Hắn đoán nàng đang nghĩ gì.
“Trần tiểu thư, ngươi thật thú vị. Bổn công tử sớm gặp như ngươi chứ? Là cái gì khiến ngươi dám tự tin như thế? Là Giang Tùy Sơn ?”
Hắn cúi , xoa nhẹ lên đỉnh đầu nàng như đang vuốt ve một con thú nhỏ tự lượng sức .
“Ngươi yên tâm. Chờ đại sự thành, sẽ đích đưa Giang Tùy Sơn hồi tộc, cũng đem tên của ngươi gia phả Hạ Hầu gia. Đến lúc đó, cả Thanh Hà đại lục đều sẽ đổi sang họ Hạ Hầu. Trần tiểu thư, bổn công tử tin rằng ngươi chắc hẳn cũng từng mơ đến ngày .”
Trần Ánh Trừng: “……”
Hắn… rốt cuộc điều gì từ miệng dự chiếm giả mà thể cuồng vọng đến thế?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-gia-toc-phan-dien/91.html.]
Phi! Ai mà thèm!
Trần Ánh Trừng thầm rủa một câu, còn kịp lộ vẻ, thấy Hạ Hầu Cùng La tiếp:
“Ngươi nghỉ ngơi cho , đêm nay sẽ đưa đến cho ngươi lựa chọn.”
Nói đoạn, rời . Hai tên thị vệ bước , lặng lẽ khiêng t.h.i t.h.ể Yến Túc . Một đoàn thị nữ nối đuôi tiến , chút biểu cảm bắt đầu thu dọn hiện trường, chẳng thèm hỏi han, lập tức lột bỏ y phục vấy m.á.u của Trần Ánh Trừng, nhét thẳng nàng thùng tắm.
Từ nhỏ đến lớn, bên cạnh Trần Ánh Trừng chỉ Cần Nương và Mộng Cô cận hầu hạ, ngay cả Lạc Diều cũng từng chạm đến chuyện tắm rửa. Lúc lạ tay chân thô lỗ lột sạch, nàng hổ phẫn nộ, gắng sức chống cự.
“Để tự là !”
Một thị nữ phía tay lực như kềm sắt, thuận tay ấn nàng thẳng thùng nước. “Trần tiểu thư, thỉnh an tĩnh một chút.”
“Ta chẳng là khách nhân ? Các ngươi đối đãi thế là lễ nghĩa gì?!”
Vừa dứt lời, đám liền thêm nửa câu. Hệt như đang gội rửa một con củ cải sống, động tác nhanh nhẹn dứt khoát, mặc đồ xong xuôi ép nàng khỏi phòng, áp giải tới một viện khác.
Văn Hưng viện là nơi Hạ Hầu Lăng cư trú.
Trần Ánh Trừng từng đến đây, nên lạ. Chỉ là , khi thị vệ rời , một toán khác xuất hiện, tám thiếu nữ ăn vận chỉnh tề như cung nữ, nhưng cử chỉ và khí chất giống thường, hẳn là tu sĩ.
Khắp nơi trong viện đều bố trí thủ vệ dày đặc, ngoài sáng ít nhất ba mươi , trong tối còn bao nhiêu.
Chỉ cần lối việc , Trần Ánh Trừng hiểu Hạ Hầu cùng La bao giờ ý “hợp tác” gì với nàng cả. Ai đem hợp tác trói lúc nửa đêm? Màn g.i.ế.c c.h.ế.t dự chiếm giả ban nãy, bất quá chỉ là một màn kịch thị uy, dọa nàng phục tùng.
Đêm qua mưa như trút, nền đất vẫn còn ẩm ướt. Trần Ánh Trừng đẩy phòng của Hạ Hầu Lăng. Trong phòng điểm hương an thần, sương khói mờ mịt, ấm áp như xuân, khiến cảm giác m.ô.n.g lung như mê trận.
Nàng bước thấy hai bóng bên bàn, liền cẩn thận tiến gần. Một trong đó ngẩng đầu, rạng rỡ:
“Trừng Trừng tỷ tỷ!”
Trần Ánh Trừng ánh mắt rời khỏi đang cạnh Hạ Hầu Lăng. Thân ảnh quen lạ, nhưng động tác cứng ngắc dị thường, thấy tiếng động mà vẫn chút phản ứng nào.
“Trừng Trừng tỷ tỷ, ngươi đến là để chơi cùng bọn ?”
Hạ Hầu Lăng nhoẻn , tay đặt lên vai , xoay đối diện Trần Ánh Trừng.
Khuôn mặt hiện , khiến nàng cả lạnh buốt là Bạch Tháp.
Biểu tình của trống rỗng vô hồn, sắc mặt tái nhợt đến dị thường, chẳng hề thấy chút huyết sắc nào. Điều khiến kinh hãi hơn, là Trần Ánh Trừng thẳng hồi lâu, phát hiện chẳng hề chớp mắt dù chỉ một .
Người sống… há thể lâu đến mà nháy mắt?
Trong lòng nàng dự cảm mơ hồ, nhưng vẫn nhịn cúi dò xét thở đối phương. Đến khi phỏng đoán xác thực, nàng bất giác hít mạnh một , kinh hãi lùi hai bước.
Hạ Hầu Lăng vẫn mỉm ngây thơ như cũ, vỗ nhẹ đầu Bạch Tháp, bảo rằng:
“Đây là bằng hữu mới của , Bạch Tháp, là của Hoa tỷ.”
“Ca ca , tỷ tỷ cũng sắp tới đây, cùng chơi đùa.”
Ngữ khí vui tươi ngây thơ, trong ánh mắt sáng lấp lánh như trăng . khi cạnh t.h.i t.h.ể hồn , nụ rực rỡ trở nên vô cùng hoang đường quỷ dị.
Tạ phủ.
Trời vẫn dứt mưa, gió lớn trút xuống ngừng.
Từ thư phòng của Tạ Thông đến tận phòng của Giang Nhã Hồng, khắp nơi đều là hỗn loạn, hộ vệ la liệt m.á.u me be bét.
Toàn Tạ Thông đẫm máu, chi chít vết thương, nhưng kỳ lạ là vết nào chí mạng. Lão gắng gượng chống kiếm thẳng, ánh mắt mơ hồ bởi mưa và m.á.u hòa lẫn, nhưng vẫn cảm nhận sát khí nặng nề từ Giang Tùy Sơn đang đối diện.
Sấm sét rung trời.
Trong phòng vang lên tiếng thất thanh của Giang Nhã Hồng, cầu xin vì nể mặt bà mà tha mạng cho trượng phu .
Giang Tùy Sơn mảy may động lòng, lạnh lẽo :
“Nàng ở ?”
Vừa dứt lời, liền đ.â.m thẳng một kiếm đùi Tạ Thông, chuôi kiếm xoay tròn, m.á.u tươi phun xối xả.
Tạ Thông đau đến mặt mày vặn vẹo, cả lảo đảo. Kiếm trong tay cũng còn chống đỡ nổi thể, lão gắng gượng giữ tàn tôn nghiêm cuối cùng, rít lên:
“Giang Tùy Sơn, ngươi vô duyên vô cớ xông phủ , gây chuyện động trời thế , chẳng là phạm môn quy ?”
“Ta hỏi nữa. Nàng, đang ở ?!”
Giang Tùy Sơn rút kiếm , nữa đ.â.m vai lão.
“Nếu hôm nay tìm thấy nàng, sẽ cho nữ nhi ngươi chôn cùng!”
“Ngươi dám?! Giang Tùy Sơn, ngươi cũng kết cục của việc lạm sát kẻ vô tội là gì chứ?!”
Tạ Thông rống giận xong, rốt cuộc gượng nổi nữa, ngã quỵ xuống mặt .
“Ngươi như xứng chưởng môn Xích Nhật học viện…”
Tạ Thông xong liền lịm , còn phản ứng gì nữa.
Giang Tùy Sơn nắm chặt chuôi kiếm, cả ướt sũng trong mưa như nước nhấn chìm. Hỏa khí trong lòng cuồn cuộn thiêu đốt, sát ý như phá kén xông , lý trí chỉ còn chút tro tàn mong manh.
Hắn giơ kiếm lên, đ.â.m mạnh n.g.ự.c Tạ Thông.
“Bang!”
Một đạo ám khí bay vút trong màn mưa, đánh trúng cổ tay , lưỡi kiếm lệch , xuyên qua cánh tay Tạ Thông.
“Giang Tùy Sơn, ngươi điên ?!”
Trần Chính Triệt phi đến, vội vã đưa tay đoạt kiếm trong tay :
“Giờ còn Trừng Trừng đang ở , nếu ngươi vì g.i.ế.c Tạ Thông mà bắt ngục, ?!”
“Chính là lão .”
Giang Tùy Sơn ánh mắt sắc như đao, gắt gao chằm chằm Tạ Thông ngã gục.
“Trừng Trừng mất tích, tuyệt đối liên quan đến lão.”
“Ngươi tỉnh táo ! Nơi cũng lục soát kỹ , Trừng Trừng ở đây!”
Trần Chính Triệt lòng nóng như lửa, trán nổi gân xanh, cũng hận thể tự tay đ.â.m Tạ Thông mấy kiếm. nếu kẻ chết, thì chẳng khác nào vĩnh viễn chôn giấu đầu mối.
“Còn Dương Liễu Sinh.”
Giang Tùy Sơn lẩm bẩm, thu kiếm , xoay bỏ .
Trần Chính Triệt vội vàng đuổi theo, nhưng bao lâu nay cùng Giang Tùy Sơn tỷ thí, thể ngờ hiện tại thực lực của đối phương vượt xa . Trong mưa gió cuồn cuộn, sớm mất dấu.
Đợi tới khi đuổi đến Xích Nhật học viện, thì muộn.
Chỗ ở của Dương Liễu Sinh cũng chẳng khá gì phủ Tạ Thông, khắp nơi tàn cuộc hỗn loạn, một tử thương nâng bụng, còn mấy đang thu thập chiến trường.
Hắn thấy đám tử bàn tán rằng:
“Giang chưởng môn vì cầu đột phá mà tẩu hỏa nhập ma, nửa đêm xông phòng Dương trưởng lão, nhân lúc phòng mà hạ thủ!”
Dương Liễu Sinh thụ thương nặng, thở yếu ớt, nhưng vẫn kiên cường phái truy đuổi Giang Tùy Sơn, vẻ vì đại cục mà gắng gượng chống đỡ.
Trần Chính Triệt trong lòng giận sôi, nhưng ánh mắt chạm đến Dương Liễu Sinh, tức thì bình tĩnh hẳn.
Dương Liễu Sinh là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, mà Giang Tùy Sơn dù hiện tại cao cường hơn cũng thể đơn giản như thế khiến ông trọng thương.
Huống hồ Tạ Thông náo loạn một trận long trời lở đất còn thổ tin tức, Dương Liễu Sinh thì chỉ trúng một kiếm, chỉ một khả năng:
Dương Liễu Sinh tiết lộ manh mối. Ông Trừng Trừng đang ở !
Bọn chúng nhắm đến chỉ là Trần Ánh Trừng, mục tiêu chân chính là Giang Tùy Sơn!
Dương Liễu Sinh vây quanh bởi lớp lớp tử, Trần Chính Triệt căn bản thể tiến gần.
Hắn nắm chặt chuôi kiếm, âm thầm tính toán liệu thể thừa lúc đồng môn sơ hở mà cướp rời …
Khả năng mong manh.
cần Dương Liễu Sinh rốt cuộc đưa Giang Tùy Sơn !
Ngay lúc chuẩn tay, bỗng một bàn tay nhẹ nhàng vỗ lên vai.
Trần Chính Triệt cảnh giác xoay rút kiếm, lập tức giao phong với một cây trường thương.
Là Hoa Thiệu Anh.
Nàng sắc mặt tiều tụy, ánh mắt mệt mỏi nhưng kiên định, khẽ lắc đầu dùng khẩu hình nhỏ:
“Ta Trần tiểu thư đang ở .”