Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Vào Gia Tộc Phản Diện - 90

Cập nhật lúc: 2025-06-30 16:48:27
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Nhị vị nửa đêm tới đây, chẳng hay có chuyện gì quan trọng?”

 

Giang Nhã Hồng lau sạch nước mắt, rất nhanh đã khôi phục phong thái đoan trang, cao quý của một Tạ phu nhân. Giọng điệu bà trầm ổn, lời lẽ nghiêm khắc như bậc trưởng bối đang chất vấn hậu bối, khiến Trăm Dặm Ngôn Đông bất giác hơi co rút cổ lại, trong lòng có chút chột dạ.

 

Bị hỏi đến nghẹn lời, hắn nhất thời sốt ruột, liền thuận miệng hỏi ngược:

“Giờ này đã khuya, chẳng hay Tạ phu nhân tới đây làm gì?”

 

“Hữu Tình đang bệnh, ta là kế mẫu, chẳng lẽ không thể đến thăm?”

Nói xong câu đó, sắc mặt Giang Nhã Hồng lại khẽ biến, vô thức liếc sang Giang Tùy Sơn, dường như muốn thăm dò phản ứng của hắn, nhưng đối phương lại như chẳng mảy may để tâm đến bà.

 

Trăm Dặm Ngôn Đông cười gượng:

“Giờ này Tạ phu nhân còn nhớ tới Tạ Hữu Tình, quả thật là bậc mẫu thân hiền hậu rồi.”

 

Giang Nhã Hồng sa sầm mặt, không buồn để ý hắn, chỉ quay sang nhìn Giang Tùy Sơn, cất tiếng hỏi:

 

“Giang… Chưởng môn, ngươi còn chưa trả lời, nửa đêm tới thăm là vì việc gì?”

 

“Bắt yêu.”

 

Giang Tùy Sơn chỉ đáp vỏn vẹn hai chữ, không thêm một lời dư thừa.

 

Giang Nhã Hồng nghe vậy, chỉ thấy lời hắn nói quả thực hoang đường đến khó tin:

“Giang chưởng môn cũng biết đây là Tạ phủ? Muốn đến đây quấy phá, yêu quái kia phải gan lớn bằng trời mới dám làm chuyện đó!”

 

Giang Tùy Sơn nhàn nhạt đáp:

“Tạ phu nhân nếu không tin, vậy cần gì phải hỏi nhiều?”

 

Giang Nhã Hồng nghẹn lời, không màng đến lễ nghi, chăm chăm nhìn vào khuôn mặt điềm nhiên của hắn, ánh mắt rực lửa như muốn xé rách tầng mặt nạ kia, cố tìm một chút gợn sóng tình cảm nào đó. Nhưng Giang Tùy Sơn vẫn thản nhiên, dường như đối diện bà chỉ là một người dưng nước lã.

 

Trăm Dặm Ngôn Đông đứng bên cũng cảm nhận rõ bầu không khí có chút kỳ dị, càng nhìn hai người lại càng cảm thấy có gì đó giống nhau, lại đều mang họ Giang, mà Tạ phu nhân khi thấy Giang Tùy Sơn lại lệ rơi đầy mặt…

 

Tấm tắc.

 

“Chậc.” Hắn vô thức thốt lên một tiếng. Cả hai người đồng loạt quay đầu nhìn hắn, hắn vội xua tay cười khan:

“Hai vị, chi bằng quay lại chuyện chính đã?”

 

Không chờ Giang Tùy Sơn mở miệng, hắn đã bước lên trước, chắp tay nói:

“Tạ phu nhân, Hữu Tình vẫn luôn bệnh triền miên, tuy ngoài mặt nói là do tâm bệnh tích tụ, nhưng hôm nọ ta đến thăm, cảm thấy rất không bình thường.”

 

Giang Nhã Hồng nhíu mày:

“Ý ngươi là gì?”

 

Trăm Dặm Ngôn Đông đáp:

“Có một con ly hồn quái đã thoát ra từ Kiếm Các.”

 

“Không thể nào!” Giang Nhã Hồng lập tức phản bác, giọng điệu cứng rắn:

Nam Cung Tư Uyển

“Tạ phủ ta có pháp khí trấn trạch, yêu tà tầm thường vừa bước chân vào cửa liền hồn phi phách tán! Lui mười vạn bước mà nói, nếu quả thực có yêu tà xâm nhập, đại nhân lẽ nào không phát hiện?”

 

Huống hồ, người đang bệnh chính là đứa con gái bảo bối của Tạ Các lão.

 

Lời bà nói chẳng sai, Trăm Dặm Ngôn Đông bị nghẹn đến ậm ừ, đành quay sang Giang Tùy Sơn cầu cứu.

 

Giang Tùy Sơn liếc mắt nhìn hắn một cái rồi hỏi:

“Ngươi đã gặp Trừng Trừng chưa?”

 

“Hả? Ta?” Trăm Dặm Ngôn Đông chỉ tay vào mình, vừa định nói thì đã bị Giang Nhã Hồng ngắt lời.

 

“Ngày hôm đó, Dương trưởng lão đến thăm Hữu Tình, hai người mật đàm trong thư phòng một lúc lâu. Sau đó đại nhân bảo ta chuẩn bị của hồi môn cho Hữu Tình, nói muốn gả con bé… cho ngươi.”

 

Bà liếc mắt nhìn Trăm Dặm Ngôn Đông, rồi lại thở dài:

“Nghe nói ngươi và Trần tiểu thư kia ở Thanh Bảo Thành từng có mối hôn ước, nhưng đã xa cách đã lâu, mà ta lại nghe nàng… có ý từ chối.”

 

Trăm Dặm Ngôn Đông nghe vậy, sắc mặt khẽ thay đổi, ánh mắt khẽ lướt qua Giang Tùy Sơn, rồi lập tức cúi đầu, thở dài một tiếng.

 

Giang Tùy Sơn chậm rãi nói:

“Ta đã có thê tử.”

 

Giang Nhã Hồng sửng sốt.

 

Giọng hắn tuy nhạt, nhưng lại thấm đẫm thâm tình:

“Bất kể giữa chúng ta từng có bao nhiêu hiểu lầm, bao nhiêu năm tháng lạnh nhạt ta cũng chỉ nhận định nàng ấy là người duy nhất.”

 

“Ngoài ra, giữa ta và nàng, không đến lượt người ngoài can dự.”

 

Nói tới đây, ánh mắt Giang Tùy Sơn lạnh như băng, dừng trên người Giang Nhã Hồng, trong giọng nói thấp thoáng một tia oán hận.

 

Giang Nhã Hồng lại khẽ thở phào một hơi.

 

Nó còn giận bà, nghĩa là vẫn còn để tâm đến người mẫu thân này.

 

“Tiểu Sơn…” Bà khẽ gọi tên hắn, ánh mắt đượm nét mê man, như nhớ về một quãng thời gian rất xa xôi.

“Năm xưa khi ta thành thân cùng phụ thân con, ông ấy cũng từng nói với ta… những lời y hệt như vậy.”

 

Bà cứ như vậy, đường hoàng thẳng thắn mà đem quan hệ giữa hai người phơi bày ra ánh sáng. Trăm Dặm Ngôn Đông dù đã sớm đoán được, nhưng vẫn không khỏi giật mình, lặng lẽ liếc mắt nhìn Giang Tùy Sơn, rồi thức thời xoay người rời khỏi phòng, để hai người ở lại riêng tư nói chuyện.

 

Nghe bà gọi mình như thế, Giang Tùy Sơn nhíu mày:

“Ta không có phụ thân.”

 

Ánh mắt hắn xa lạ, lạnh lùng, khiến Giang Nhã Hồng khẽ giật mình, cũng nhờ vậy mà tỉnh táo đôi phần. Bà thấp giọng nói:

“Ta không có ý khác, chỉ là muốn nói cho con biết… phụ thân con chưa từng thay lòng. Tuy hắn là một tên hỗn trướng, nhưng khi bị người truy sát, vẫn tìm mọi cách bảo vệ thê nhi. Hắn là người chung tình chỉ tiếc bản lĩnh chẳng ra gì.”

 

Giang Tùy Sơn hít sâu một hơi, nhàn nhạt nói:

“Đêm đã khuya, không dám quấy rầy Tạ phu nhân.”

 

Hắn vừa xoay người định đi, bỗng lại dừng bước, ngoảnh đầu nhìn bà, giọng trầm thấp:

“Tạ phu nhân, có một chuyện ta muốn hỏi, mong bà trả lời thành thật.”

 

Giang Nhã Hồng thoáng ngỡ ngàng, có chút xúc động:

“Con cứ hỏi.”

 

“Ta và Hồng Nhạc Sinh… có quan hệ gì? Với Hạ Hầu gia thì sao? Trên người ta, có phải đang chảy dòng m.á.u của Hạ Hầu gia tộc?”

 

“Con nói cái gì?!”

Sắc mặt Giang Nhã Hồng đại biến, dưới ánh đèn lờ mờ, nét mặt nàng có chút vặn vẹo, như thể bị đả kích cực lớn.

 

“Ai nói với con?! Là ai đặt điều như thế?!”

 

Bà gần như phát cuồng, nhào tới nắm lấy vai hắn, khàn giọng nói:

“Đừng tin lời bọn họ! Con là hài tử do cha mẹ sinh ra!”

 

Giang Tùy Sơn bình tĩnh bẻ tay bà ra, giọng nói lạnh nhạt:

“Vậy là… đúng thật?”

 

“Không phải…” Giang Nhã Hồng còn muốn chối, nhưng lời vừa ra khỏi miệng đã trở nên vô lực. Bà lắc đầu liên tục, tựa như chỉ cần không thừa nhận, sự thật sẽ mãi mãi bị chôn vùi.

 

“Con không có quan hệ gì với Hạ Hầu gia hết… Phụ thân con là người Tống gia.”

 

Giang Tùy Sơn lạnh lùng cắt lời:

“Ông ấy là con của Hồng Nhạc Sinh.”

 

“Trên người ta có một dòng chân khí bá đạo dị thường. Theo như ta biết, phụ thân trong nhận thức thậm chí còn chưa đột phá Kim Đan cảnh, không thể nào có được chân nguyên như vậy. Vậy nguồn gốc chỉ có thể đến từ Hồng Nhạc Sinh.”

 

Giang Nhã Hồng nghe vậy, phát hiện hắn đã biết chân tướng, thần sắc bỗng ảm đạm hẳn. Bà ngồi phịch xuống, mặt xám như tro, buồn bã hỏi:

“Con… làm sao biết được?”

 

“Một nửa là suy đoán, một nửa…”

 

Sư phụ hắn cùng Trần Ánh Trừng xưa nay đều thận trọng mỗi khi nhắc đến thân thế của hắn, chỉ bằng thái độ ấy thôi cũng đủ thấy trong đó không hề đơn giản.

 

Mà trong đống bút ký sư phụ để lại, có một trang bị ai đó vẽ bậy lên, trắng trợn phỉ báng Hồng Nhạc Sinh lời lẽ chua cay ác độc, mắng y c.h.ế.t rồi cũng không biết xấu hổ, còn từng dụ dỗ tiểu cô nương trẻ tuổi xinh đẹp.

 

Hắn đã cẩn thận nghiên cứu trang đó rất lâu. Trong bút ký còn xuất hiện mấy dòng chữ “hạ hầu” quái dị. Ghép hết những manh mối ấy lại, suy ra chân tướng cũng không còn khó nữa.

 

Giang Tùy Sơn dừng một chút, hỏi tiếp:

“Bà sớm đã biết thân thế của ta rồi?”

 

Giang Nhã Hồng lắc đầu, che mặt:

“Chưa từng ai nói với ta… nhưng ta cũng từng đoán. Giống như con nói, phụ thân con rõ ràng không có thực lực gì, vậy mà trong người lại ẩn chứa chân khí kỳ lạ. Sau khi hắn mang theo pháp khí của Tống gia đi cầm đồ, từng có người tự xưng là thân thích Tống gia đến mắng hắn là đồ con hoang…”

 

“Hơn nữa, khi ta mang con đào vong, chính tai nghe thấy người Hạ Hầu gia đưa t.h.i t.h.ể phụ thân con đi.”

 

Giang Tùy Sơn trầm mặc một hồi, khẽ gật đầu xem như đã biết, sau đó xoay người rời đi.

 

Giang Nhã Hồng dường như mất đi sức lực, vô lực dựa vào cột gỗ trượt xuống, trơ mắt nhìn bóng dáng hắn càng lúc càng xa, sắp khuất sau cánh cửa, bỗng trong đầu bà hiện lên một chuyện khác.

 

“Tiểu Sơn—”

 

Hắn khựng bước, nhưng không quay đầu.

 

“Hữu Tình vừa mới hôn mê, Hạ Hầu gia liền có người tới.” Giọng bà có chút lo lắng, “Ta không biết bọn họ đang toan tính điều gì, nhưng hơn nửa là có liên quan tới con. Mọi việc phải cẩn thận.”

 

Giang Tùy Sơn không đáp, chỉ lạnh nhạt nói:

“Hảo hảo chăm sóc nữ nhi của bà đi.”

 

Dứt lời, hắn đẩy cửa bước ra ngoài, cánh cửa khẽ khàng khép lại sau lưng hắn, như một bức màn ngăn cách vĩnh viễn Giang Nhã Hồng khỏi thế giới của hắn.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-gia-toc-phan-dien/90.html.]

Nửa đêm về khuya, mưa lớn bất ngờ đổ xuống Xích Nhật thành, cơn mưa đến đột ngột như trút nước, đánh thức không ít người đang say ngủ dậy vội vàng thu dọn quần áo, hoa màu.

 

Trăm Dặm Ngôn Đông vẫn chưa chịu về nhà, nhất quyết đi theo Giang Tùy Sơn về Xích Nhật học viện, ở tạm trong căn nhà tranh của Xa Chí sau núi. Hắn đang định chui vào chăn đánh một giấc, nhưng trong đầu cứ quanh quẩn lời Giang Nhã Hồng nói ban nãy, càng nghĩ càng thấy bất thường.

 

Theo như lời bà ta, bệnh tình của Tạ Hữu Tình căn bản không phải bệnh thật, mà là do yêu tà quấy phá, mà Tạ Thông, tám phần là biết chuyện này.

 

Nếu đã biết, cớ sao lại không chữa trị cho nàng, mà cứ để mặc con gái chịu đựng dày vò?

 

Lại thêm chuyện Tạ Thông muốn gả Tạ Hữu Tình cho Giang Tùy Sơn… Nhưng rõ ràng Giang Tùy Sơn đã có thê tử rồi.

 

Chẳng lẽ lão định ra tay với Trần Ánh Trừng?!

 

Ý nghĩ ấy vừa hiện lên, Trăm Dặm Ngôn Đông lập tức dựng người bật dậy khỏi giường, không màng mưa gió khoác áo tơi xông ra ngoài, muốn tìm Giang Tùy Sơn để báo tin. Nào ngờ khi chạy tới chủ điện thì lại phát hiện bên trong không có lấy một bóng người, chỉ có ngọn nến bên giường còn đang cháy dở.

 

Đi đâu mất rồi?

 

Một tia sét chói lòa xé ngang bầu trời, theo sau là tiếng sấm rền vang. Trăm Dặm Ngôn Đông đứng dưới mái hiên chủ điện, nhìn mưa lớn như thác đổ mà lòng càng thêm rối bời. Do dự hồi lâu, hắn quay về nhà tranh, lấy bảo kính giắt theo người rồi một mình quay về Tạ phủ.

 

Trần gia đêm khuya.

 

Lạc Diều đang say ngủ thì bị tiếng sấm làm cho giật mình tỉnh giấc. Trong lòng lo sợ, nàng ôm gối rón rén rời giường, định sang tìm tiểu thư ngủ cùng cho an tâm. Nào ngờ vừa bước ra khỏi phòng, đã thấy một bóng đen nhẹ nhàng lướt qua cửa sổ, chui vào phòng của Trần Ánh Trừng.

 

Ai?!

 

Thành chủ đại nhân và nhị thiếu gia xưa nay chưa từng đi cửa sổ chẳng lẽ là thích khách?!

 

Lạc Diều kinh hãi kêu to:

“Có người! Có tặc! Có thích khách!”

 

Giữa màn mưa, lập tức có bảy tám bóng người nhảy ra, nhanh chóng vây lấy bên ngoài phòng Trần Ánh Trừng. Lạc Diều liền dùng đầu gối húc mở cửa, xông vào trong phòng.

 

“Vừa rồi có người chui vào phòng tiểu thư!”

 

Cánh cửa phòng bật mở, bên trong ngoài Giang Tùy Sơn ra, không thấy ai khác.

 

Hắn đang đứng lặng trước giường, nhìn trân trân vào chiếc giường trống được thu xếp gọn gàng. Nghe tiếng động sau lưng, hắn quay lại, ánh mắt quét qua từng khuôn mặt một:

“Tiểu thư đâu?”

 

“Cô gia?” Lạc Diều bước lên trước, vừa nhìn giường cũng giật mình:

“Tiểu thư đâu? Ngươi giấu tiểu thư đi đâu rồi?!”

 

Giang Tùy Sơn vẫn giữ được bình tĩnh, hỏi:

“Tiểu thư hôm nay có ra khỏi cửa không?”

 

“Tiểu thư đã nhiều ngày không rời phòng.” Lạc Diều theo bản năng đáp, nói xong mới chợt nhớ ra, người này đã không còn là cô gia nhà mình, liền nghiến răng quát:

“Ngươi vào đây làm gì?! Tiểu thư rốt cuộc đi đâu rồi?!”

 

Còn chưa kịp nhận được lời đáp, Trần Chính Triệt cùng Xa Chí đã chạy tới. Thấy Giang Tùy Sơn đang ở trong phòng Trần Ánh Trừng, lửa giận Trần Chính Triệt lập tức bốc lên ngùn ngụt.

 

“Ngươi cái tên bắt cóc khốn kiếp! Nửa đêm xông vào phòng Trừng Trừng định làm gì?! Trừng Trừng đâu rồi, Trừng Trừng đâu?!”

 

Căn phòng lặng đi như tờ, một khắc sau, Lạc Diều bỗng bật khóc nức nở:

“Tiểu thư không thấy đâu! Rõ ràng ta thấy nàng vào phòng rồi mới đi ngủ! Tối nay còn đưa canh cho nàng một lần! Lúc ta đi, cửa còn khoá bên trong… Giờ mở cửa ra, cũng vẫn khoá vậy người đâu?!”

 

Xa Chí phản ứng cực nhanh, trầm giọng quát:

“Mau đi xem Lục Diệu có còn trong trận không!”

 

Một người lập tức xông ra trong mưa gió kiểm tra, lúc quay về cả người đã ướt như chuột lột, sắc mặt nghiêm trọng:

“Còn ở trong, nhưng dường như đã hôn mê, không cách nào đánh thức được.”

 

Trần Chính Triệt sắc mặt đại biến, nghiến răng ken két, toàn thân sát khí bừng bừng:

“Lập tức đánh thức hắn dậy! Bất kể dùng cách gì, phải khiến hắn tỉnh lại cho bằng được! Đồng thời phái người đi tìm ngay, bằng mọi giá phải đưa Trừng Trừng trở về!”

 

Ám vệ phía sau vừa nghe lệnh liền tản ra như gió. Trần Chính Triệt vẫn chưa nguôi giận, mũi thương giơ thẳng về phía Giang Tùy Sơn đang đứng lặng như tượng:

“Ngươi còn đứng đó làm gì? Trừng Trừng mất tích có phải do ngươi giở trò hay không?!”

 

“…”

 

Giang Tùy Sơn không trả lời, gương mặt phủ một tầng u ám, ánh mắt rơi thẳng lên mặt Xa Chí, lông mày khẽ động, đáy mắt vụt lên một tia sát ý lạnh lẽo.

 

Xa Chí đối diện ánh nhìn ấy thì lòng dâng lên dự cảm chẳng lành, vội hô:

“Tùy Sơn, bình tĩnh! Có chuyện gì từ từ nói!”

 

Nhưng đã quá muộn Giang Tùy Sơn lao vọt qua cửa sổ, thân ảnh hòa lẫn vào màn mưa, ánh trăng hắt xuống tạo thành một vệt sáng mơ hồ.

 

“Hỏng rồi! Mau đuổi theo!”

 

Trần Chính Triệt không hiểu hai người kia rốt cuộc đang nói gì, nhưng trực giác mách bảo hắn phải bắt kịp Giang Tùy Sơn. Hắn rất có thể biết Trần Ánh Trừng ở đâu.

 

Trần Chính Triệt rút kiếm, không chút do dự nhảy theo qua cửa sổ.

 

Xa Chí đập mạnh tay lên đùi, tức giận mắng thầm. Trừng Trừng mất tích, giờ lại để hai người đang kích động nhất lao ra ngoài cùng nhau, chẳng phải là muốn khiến cả Xích Nhật Thành dậy sóng gà bay chó sủa hay sao?!

 

“Mau, Lạc Diều! Chuẩn bị ngựa xe! Ta phải đến Xích Nhật học viện!”

 

Cùng lúc đó, ở một nơi khác.

 

Khi bị bóng đen kia cuốn đi, Trần Ánh Trừng vốn giả vờ ngủ, nhưng bên trong luồng hắc khí dường như có mùi hương mê hoặc, khiến nàng lơ mơ thiếp đi thật sự. Lúc tỉnh lại, nàng đã thấy mình trong một căn phòng xa lạ.

 

Trong phòng nồng nặc một mùi hương kỳ dị, giống như cả trăm loài hoa đua nở giữa một khu vườn băng tuyết hương thơm xen lẫn lạnh lẽo, khiến xương cốt mềm nhũn. Trần Ánh Trừng cố gắng mở mắt, muốn cử động, nhưng cả tứ chi đều không chút sức lực.

 

“Ngươi tỉnh rồi à?”

 

Một khuôn mặt đột ngột xuất hiện sát gần, mang theo nụ cười yêu mị, mái tóc đen dài rũ xuống, gần chạm vào má nàng, hương thơm nhè nhẹ bao quanh.

 

Quả nhiên là Hạ Hầu Cùng La.

 

Trần Ánh Trừng quay đầu né tránh, nghe thấy hắn khẽ cười:

“Nhìn thấy ta, dường như ngươi chẳng hề bất ngờ.”

 

Hắn ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt quét qua người nàng, rồi tiện tay rút cây trâm trong tay nàng ra:

“Thứ này thú vị đấy. Trần gia các ngươi đúng là chịu chơi, cho ngươi cả một món trăm biến pháp bảo làm vũ khí. Nhưng lần này, không biết họ sẽ bỏ ra bao nhiêu tiền để chuộc ngươi nhỉ?”

 

“…”

 

“Ha ha, đùa thôi. Ta đâu có định bắt cóc.” Hắn cắm lại cây trâm lên mái tóc nàng, lòng bàn tay nhẹ vuốt qua bên thái dương nàng, “Ta đâu định thả ngươi đi. Ngươi đúng là bảo bối, khó trách Giang Tùy Sơn lại quý ngươi như thế.”

 

Ngay lúc đó, Trần Ánh Trừng chợt nghe tiếng gà gáy. Nàng cố nghiêng đầu nhìn ra sân, thấy con Bổn Kê bị trói gô lại, đang co ro một góc.

 

Hạ Hầu Cùng La nhìn theo ánh mắt nàng, mỉm cười:

“Nghe nói con thú này các ngươi nuôi mười mấy năm rồi. Mười mấy năm đấy, chẳng lẽ ngươi không nhận ra đây là một thần giai linh thú sao?”

 

Trần Ánh Trừng: “…”

 

Nhìn bộ dạng ngây ngốc của Bổn Kê, trông chẳng giống linh thú tí nào. Dù nàng từng nghi ngờ nó chính là Xích Sơn Linh Phượng trong sách tọa kỵ của Giang Tùy Sơn, nhưng nhìn đi nhìn lại, nó chẳng có được một phần thông tuệ hay dáng vẻ uy nghi nào.

 

“Ngươi… khụ… sao ngươi biết nó là thần giai?”

 

“Có người từng thấy nó vỗ cánh bay lên, cả đôi cánh rực như ánh ráng chiều.”

 

Hạ Hầu Cùng La vừa nói, vừa vỗ tay ra hiệu. Một người bước ra là một nữ tử yến túc, dáng người gầy còm nhưng khuôn mặt lại trẻ trung, cặp mắt sáng rực như dã thú.

 

“Chính là nàng.” Thanh âm của người này rất quái lạ giọng nói phát ra từ yết hầu khàn đục, lẫn với một âm thanh trẻ trung the thé từ ngực, khiến người nghe rùng mình.

 

“Đứng đến gần thế này rồi, ta vẫn không thấy rõ được tương lai của nàng.”

 

Dự chiếm giả?!

 

Từ lời nói của người kia, Trần Ánh Trừng lập tức đoán được thân phận đối phương mọi nghi hoặc ban đầu lập tức có lời giải.

 

Thảo nào Hạ Hầu Cùng La hành sự như thể nắm trước hết thảy, thì ra bên người hắn có một người tiên đoán tương lai. Có lẽ người này từng đoán được Hạ Hầu sẽ bị Giang Tùy Sơn giết, nên hắn mới thẹn quá hóa giận, đem nàng cho cá sấu ăn?

 

Hoặc cũng có thể… đối phương đã hết giá trị lợi dụng?

 

Dự chiếm giả là loại người thọ mệnh ngắn ngủi, dòm ngó thiên cơ ắt sẽ hao tổn sinh mệnh. Nữ nhân này tuy mặt mũi trẻ trung, nhưng thân thể đã còng, dấu hiệu tuổi già hiện rõ.

 

Nàng ta lấy từ tay áo ra một con d.a.o găm, giọng đầy phấn khích:

“Chỉ cần lấy m.á.u nàng, năng lực của ta sẽ kéo dài thêm nữa!”

 

Hạ Hầu Cùng La cười nhạt, sau đó nhường người sang bên tựa như đang nhường đường cho nàng ta ra tay.

 

Ngay giây khắc lưỡi d.a.o chuẩn bị đ.â.m xuống n.g.ự.c Trần Ánh Trừng, Hạ Hầu Cùng La đột nhiên vung tay, một mảnh lá bạc sắc lẹm lướt qua cổ Yến Túc, m.á.u tươi phụt ra thành dòng.

 

Trần Ánh Trừng nhắm mắt, cảm giác dòng m.á.u nóng hổi b.ắ.n lên mặt, rồi chỉ trong chớp mắt đã lạnh ngắt.

 

Yến Túc ôm lấy cổ họng, ngã lăn ra đất, ánh mắt tràn ngập khiếp sợ, không dám tin nhìn chằm chằm Hạ Hầu Cùng La.

 

“Ta đổi ý rồi.” Hắn rút khăn tay, nhẹ nhàng lau đi vết m.á.u trên mặt Trần Ánh Trừng, “Ta bỗng thấy có người còn biết nhiều hơn ngươi. Có đúng không… đệ muội của ta?” (em dâu)

 

“…”

 

Hắn có dự chiếm giả bên cạnh, biết nhiều cũng chẳng lạ. Trần Ánh Trừng lặng lẽ thu vật trong tay về tay áo, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn.

 

“Ngươi muốn làm gì?”

 

Hạ Hầu Cùng La dịu dàng lau sạch vết m.á.u cuối cùng, cười đến ôn nhu:

“Ta muốn nhờ ngươi giúp một việc. Nếu thành công, ta tuyệt đối không bạc đãi ngươi và cả Giang Tùy Sơn.”

Loading...