Xuyên Vào Game Ai Ngờ Thành Boss - Chương 87

Cập nhật lúc: 2025-04-11 15:28:53
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trầm Chanh hào hứng kéo Lệ Vi Lan đi xem từng quầy hàng một cách cẩn thận.

Lần này không giống như ban ngày, cô không còn cân nhắc đến việc chỉ mua mua mua nữa, mà quan sát những người bán hàng này từ một góc độ khác.

Ví dụ như... họ rao hàng như thế nào?

Ngoài ra, họ bán những gì, quầy hàng nào bán chạy nhất?

Tầm nhìn của cô chỉ giới hạn trong một hoặc hai mét trước sau Lệ Vi Lan, Trầm Chanh thường xem một lúc rồi lại kéo tay áo anh, anh trong màn hình điện thoại lại ngoan ngoãn và chu đáo đi theo ý cô, thậm chí đối với yêu cầu anh lùi lại hai bước, tiến lên hai bước của cô, anh cũng không hề tỏ ra mất kiên nhẫn.

TBC

Trầm Chanh vừa xem hệ thống giới thiệu về các vật phẩm trên quầy hàng, vừa cảm thấy ấm áp trong lòng: Con trai ngoan quá đi mất, mẹ kiếm được tiền nhất định sẽ tiêu nhiều hơn cho con trai!

Lệ Vi Lan bị cô kéo đi có thể cảm nhận được lần này cô đặc biệt tập trung.

Ban ngày, cô thường xuyên xúi giục anh mua mua mua, nhưng lần này, cô dường như đang tò mò, tập trung quan sát mọi chi tiết trên con phố này.

Cô dừng lại lâu hơn một chút ở hai quầy hàng.

Hai quầy hàng này có gì đặc biệt?

Lệ Vi Lan hơi nhíu mày.

Quầy hàng đầu tiên bán trái cây: trên thớt của quầy hàng bày một số loại trái cây đã cắt sẵn, trông tươi ngon mọng nước, một số người có năng lực đi ngang qua thường mua một phần --- giá niêm yết được cắm rõ ràng trên mỗi phần trái cây, chỉ có hai mức giá, 5 điểm tín dụng và 10 điểm tín dụng.

Bộ não nhạy bén của Lệ Vi Lan gần như tính toán ra lợi nhuận trong nháy mắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-game-ai-ngo-thanh-boss/chuong-87.html.]

Nhưng cho dù có lợi nhuận đến mấy, đối với một người tùy tiện có thể tặng mình mười vạn điểm tín dụng thì chút lợi nhuận nhỏ nhoi này cũng chẳng là gì cả!

Hay là, cô chỉ thèm ăn nên muốn ăn một phần?

Cũng đúng, vị ‘thiên thần hộ mệnh’ này tuy chỉ lên tiếng một lần, nhưng nghe giọng nói vẫn là một cô gái trẻ, Lệ Vi Lan thấy những người không nhạy cảm lắm với giá cả thực sự phần lớn là phụ nữ, trong lòng tự cho rằng mình đã đoán được điều gì đó.

Anh không do dự nữa, nói với người đàn ông sau tấm bảng giá của quầy hàng: “Cho tôi một phần 10 điểm tín dụng.”

“.....?” Trầm Chanh ngây ngốc nhìn Lệ Vi Lan mua một phần trái cây 10 điểm tín dụng, nhưng không ăn, chỉ cầm trên tay ngắm nghía mãi, trên mặt còn kỳ lạ nở một nụ cười nhàn nhạt.

“...” Con trai này, ban ngày không mua gì mà, sức lực đó chạy đi đâu rồi? Mua thì mua thôi, sao lại còn cười kỳ quái thế?

Thôi thôi, con trai muốn mua gì thì mua đi.

Trầm Chanh không để bụng chuyện nhỏ này, chỉ coi như anh mệt rồi nên thèm ăn, cô chuyển tầm mắt sang quầy hàng đối diện: Cả hai đều bán quần áo, một quầy rõ ràng có nhiều người mua hơn, còn quầy kia thì có thể nói là vắng tanh.

Người bán hàng không có ai mua ra sức rao hàng, Trầm Chanh thấy trên đầu cô ta mỗi giây lại xuất hiện một bong bóng nhỏ, trên mặt cũng đổ mồ hôi ròng ròng, chỉ là hàng hóa trước mặt không hề vơi đi, còn quầy hàng bên cạnh luôn có người ghé thăm thì chỉ còn một nửa số quần áo.

Tại sao lại như vậy?

Trầm Chanh đặt ngón tay lên hàng hóa họ bán.

[Áo lông vũ đã giặt sạch]

[Áo khoác len đã xử lý]

Loading...