Chương 85
Nhìn đầu mày đuôi mắt của Lệ Vi Lan đều như gió xuân thổi qua, hơn nữa loại vui vẻ này đích thực là từ tận đáy lòng mà toát ra, không hề có chút giả tạo nào, Hi Nam không nhịn được nhìn nắm thóc nhỏ trong tay anh từ trái sang phải, suýt nữa nghi ngờ có phải mắt mình có vấn đề hay không, nên mới không phát hiện ra sự kỳ diệu của nắm thóc nhỏ này.
Hắn nhìn kỹ một lúc lâu đột nhiên nhận ra điều gì đó, kêu lên một tiếng: “Lệ ca, nắm thóc này là...”
Lệ Vi Lan lúc này mới hoàn hồn, còn chưa kịp nghĩ nhiều thì đã lật tay úp nắm thóc lại, có chút cảnh giác nhìn Hi Nam đang biểu lộ vẻ cuồng nhiệt trước mặt: “Sao vậy?”
Trong mắt Hi Nam sáng lấp lánh: “Lệ ca, nắm thóc này là thóc không ô nhiễm sao? Em nhìn hình dạng, kích thước, hạt và màu sắc của nó, không thể nhầm được! Có phải em hoa mắt rồi không? Sao có thể chứ?”
Sau ngày tận thế, vì sự kích thích kép của vi-rút và bức xạ thiên thạch, thóc đã biến dị rất nhiều.
Màu sắc xuất hiện đủ loại thóc ngũ sắc, hạt có loại to bằng ngón tay út nhưng cắn vào thì chẳng có chút hương vị nào, dinh dưỡng cũng không đủ, còn có loại hình ngôi sao năm cánh kỳ quái, nhưng Hi Nam dám chắc, hắn tuyệt đối không nhìn nhầm, nắm thóc mà Lệ ca vừa cầm trong tay, chính là loại thóc chỉ có trước ngày tận thế, bình thường đến không thể bình thường hơn, phổ thông đến không thể phổ thông hơn.
Nhưng trong thời đại này, càng bình thường thì lại càng bất bình thường!
Hi Nam kích động nói: “Lệ ca, có nắm thóc này thì chúng ta còn phải hỏi Đằng Long mua làm gì nữa! Bọn họ báo giá c.ắ.t c.ổ như vậy, hoàn toàn là coi chúng ta như kẻ ngốc! Lệ ca, ban đầu em thấy anh lo lắng sau này chúng ta chiêu mộ người thì nguồn cung lương thực không theo kịp, nhưng anh lãng phí tiền như vậy, cho dù lãnh đạo của chúng ta không nói gì, em nhìn cũng thấy đau lòng!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-game-ai-ngo-thanh-boss/chuong-85.html.]
Lệ Vi Lan đứng dậy, ánh mắt sâu thẳm nhìn ra ngoài cửa sổ tòa nhà nhỏ, một con phố phủ đầy sương mù và cảm giác suy sụp, nhìn vùng đất này rõ ràng có người đến người đi, nhưng lại không có quá nhiều sức sống, không nhịn được mỉm cười, không trả lời, ngược lại hỏi Hi Nam một câu: “Cậu thấy, tại sao ở Đằng Long, rõ ràng những người bình thường đó sống những ngày tháng gần như không thể sống nổi, nhưng lãnh đạo căn cứ vẫn có thể duy trì?”
Ánh mắt anh sắc bén, tiếp tục hỏi Hi Nam: “Cho dù là cậu và em gái cậu, sau khi bị những người đó sỉ nhục và áp bức như vậy, tại sao chỉ nghĩ đến việc làm lưu dân trốn tránh, chứ không phải vùng lên phản kháng?”
TBC
Hi Nam cúi đầu.
Hắn trầm ngâm một lát, mới nhỏ giọng trả lời: “Bởi vì ở đó, ít nhất còn có một bữa no.”
“Đúng vậy,” Lệ Vi Lan gật đầu, “Tiền tài động lòng người, chợ đen có thể mở ở đó lâu như vậy, tất nhiên do lãnh đạo căn cứ ngầm cho phép, thậm chí chính bọn họ là người đứng sau chống lưng. Cậu thấy tôi tăng giá cao như vậy, đối với bọn họ, cái nào quan trọng hơn, là kiếm tiền của mình hay là phân phát phúc lợi?”
Hi Nam lập tức hiểu ra: “Ý Lệ ca là...”
Lệ Vi Lan gật đầu: “Căn cứ của chúng ta thiếu người, nhưng chiêu mộ người cũng không thể tùy tiện chiêu mộ.”
Anh phải báo cáo với cô chủ, giữ vững cửa ải này.