Chương 82
Đúng vậy, ai mà ngờ được, người đã từng ở địa ngục lại có thể bò ra, tưởng rằng đã c.h.ế.t rồi lại có thể thay đổi khuôn mặt mà quay trở về.
Đừng nói đến bọn họ, ngay cả chính Lệ Vi Lan cũng không khỏi cảm thán vận may của mình khá tốt.
Mặc dù vận may này, hoàn toàn đến từ sự chú ý của người bí ẩn đó.
TBC
Khóe miệng anh khẽ cong lên một nụ cười, ánh mắt hướng về hư không: Nếu sự chú ý của người đó chỉ vì hứng thú, vậy thì cầu trời phù hộ, loại hứng thú này sẽ đến nhiều hơn, lâu hơn một chút đi.
Đây cũng là lần may mắn duy nhất trong cuộc đời anh.
“Căn cứ Noah của các anh cụ thể ở đâu?” Người đi trước có đeo thẻ tên ghi rõ hai chữ Lý Mặc, hắn không nhận ra ánh mắt của Lệ Vi Lan sau lưng, lúc này chỉ thuận miệng hỏi.
Lệ Vi Lan cười cười, mở miệng nói: “Phía nam, chúng tôi là một căn cứ mới có tới mấy vạn miệng cơm.”
“Mấy vạn người?” Người đó lặp lại từ này, hắn cười cười, “Vậy thì, thứ các anh thiếu nhất hẳn là...”
“Lương thực.” Lệ Vi Lan gật đầu, “Những thứ khác trong căn cứ của chúng tôi đều không thiếu, thiếu nhất chính là lương thực, nghe nói ở đây của các anh có kênh đặc biệt, tôi hy vọng có thể mua một lượng lớn lương thực, chủ yếu là để cho dị năng giả trong căn cứ của chúng tôi ăn, độ ô nhiễm phải thấp.”
“Ồ,” Khóe miệng Lý Mặc hơi cong lên, “Nhưng anh cũng biết giá cả của lương thực có độ ô nhiễm thấp mà.”
“Đúng vậy,” Lệ Vi Lan gật đầu, ánh mắt hơi sắc bén, “Đừng nói là các anh ở Đằng Long không có đủ lượng dự trữ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-game-ai-ngo-thanh-boss/chuong-82.html.]
“Sẽ không đâu.” Lý Mặc cười cười, trong mắt lóe lên tia tinh ranh, “Cái gì cũng có thể mua bán, chỉ cần anh đưa ra được một cái giá thích hợp.”
Trầm Chanh vốn đang cười khi xem cốt truyện, nhưng khi thấy người có thẻ tên ghi hai chữ ‘Lý Mặc’ này nói ra câu này, cô hơi nhíu mày, cảm thấy không thích nhân vật này lắm: Chẳng trách tên này là quái vật m.á.u đỏ chứ không phải NPC trung lập hay thân thiện, nghe lời hắn nói đi! Con trai đừng học theo hắn đấy, nếu không một ngày nào đó học được tính tham lam, ích kỷ, vô liêm sỉ của hắn, mẹ sẽ không thích con trai nữa đâu.
Một người cho rằng cái gì cũng có thể giao dịch chỉ cần giá cả thích hợp, trước lợi ích đủ lớn cũng sẽ bán đứng bạn bè và người thân của mình.
Trầm Chanh theo bản năng có chút ghét người luôn cười trên màn hình này, dù trông có vẻ rất dễ gần.
Trong hình, trên khuôn mặt tuy con trai mang nụ cười, nhưng trên đầu lại xuất hiện một đám mây đen.
Ồ, con trai cũng giống mình, không thích hắn.
Trầm Chanh không hiểu sao lại vui mừng một chút vì mình và con trai có quan điểm giống nhau: Được rồi, được rồi, mẹ biết quan điểm của con trai cũng giống mẹ mà.
Lệ Vi Lan nghe vậy thậm chí còn cười khẽ.
Lý Mặc vốn là loại người như vậy, anh đã sớm biết.
Dẫn dắt Lý Mặc nói ra câu này, chỉ vì anh đột nhiên muốn hiểu thêm một chút về việc người đã cứu mình là người như thế nào mà thôi.
Nếu cô là người tốt, vậy thì anh phải ép mình làm ‘tốt’ hơn một chút, còn nếu cô giống như Lý Mặc, hoặc còn đen tối hơn Lý Mặc, vậy thì anh cũng có thể vô tư hơn một chút.
Người đó lúc đầu không phản ứng gì.
Chỉ là Lệ Vi Lan đột nhiên thấy, Lý Mặc vốn dĩ đang đi rất tốt, rất vững vàng trước mặt anh, đột nhiên vấp phải một viên đá nhỏ, suýt ngã!