Chương 65:
Lệ Vi Lan trầm ngâm một lát.
Trên thực tế, anh cũng đã cân nhắc đến việc đến căn cứ lớn để giao dịch, mua sắm.
Noah bây giờ trống rỗng, cả nhân tài lẫn vật tư đều thiếu thốn, cho dù muốn tuyển người, trước tiên cũng phải truyền bá danh tiếng của căn cứ ra ngoài thì mới có thể sàng lọc.
Huống hồ anh hiện tại đã lấy một số vật tư không dùng đến ở Walmart, cũng phải đổi lấy vật tư hữu dụng mới được.
Nghĩ như vậy, Lệ Vi Lan liền thuận nước đẩy thuyền với ý kiến của Hi Nam: “Còn nửa tháng nữa là đến phiên đấu giá tiếp theo của Đằng Long rồi phải không? Lúc đó hẳn sẽ có hạt táo, cậu chuẩn bị một chút, sau khi chúng ta sắp xếp ổn thỏa nội bộ căn cứ, sẽ đến Đằng Long một chuyến.”
“Cảm ơn Lệ ca!” Hi Nam kích động nhảy cẫng lên.
Lệ Vi Lan cười cười, theo thói quen đưa tay vào túi, nhưng đột nhiên sờ thấy một vật cứng ngắc trong túi.
“?” Anh mơ hồ nghi hoặc.
Anh nhớ là túi mình rỗng mà.
Chẳng lẽ là... “Mẹ” để lại...
Thứ này là một tấm mỏng nhỏ, sờ vào thấy hơi cứng, bề mặt mịn màng, chạm vào thấy ấm.
Cảm giác này, chỉ có một loại vật liệu mới có thể đạt được.
Chính là vật chất được chiết xuất từ tinh hạch trong thời đại này———hắc tinh.
Hắc tinh cũng chỉ được dùng cho một loại đồ vật.
Thẻ hắc tinh.
Hi Nam vừa đi, Lệ Vi Lan liền lấy thẻ ra khỏi túi, dưới ánh đèn hơi vàng của căn cứ Noah, mặt thẻ tỏa ra ánh sáng lấp lánh.
Vô tình chế giễu sự nghèo khó và hiểu biết ít ỏi của anh.
Thẻ hắc tinh, hạn mức trên mười vạn điểm tín dụng.
Đủ để anh... mua hết tất cả “Thự Quang.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-game-ai-ngo-thanh-boss/chuong-65.html.]
Ánh mắt Lệ Vi Lan lơ đãng, mặc dù anh đã quen với việc người đó xuất quỷ nhập thần, nhưng khi đối mặt với tấm thẻ hắc tinh này, anh lại sâu sắc cảm thấy sự yếu đuối của mình.
Tùy tay tặng một căn cứ.
Tùy tay tặng một vũ khí cao cấp.
Tùy tay tặng một thẻ hắc tinh.
Người đó... coi anh là cái gì?
Trên mặt Lệ Vi Lan, thoáng chốc ửng hồng, anh nghiến răng, l.i.ế.m răng hàm sau, cảm thấy chua xót.
__ __
Đương nhiên Trầm Chanh không biết Lệ Vi Lan đang thầm mắng những kẻ lắm tiền đáng ghét, lại tưởng tượng cô thành loại phú bà dầu mỡ chỉ cần không vừa ý là mua mua mua tặng tặng tặng, cho dù có biết, cô cũng phải che mặt khóc một trận: thực ra mẹ không có nhiều tiền như vậy đâu! Mẹ cũng muốn mua mua mua tặng tặng tặng cho con, nhưng không muốn làm gì con đâu.
Cuộc sống hôm nay của cô thật tệ.
Sáng sớm thức dậy, Trầm Chanh ngái ngủ đi vào nhà vệ sinh để rửa mặt, kết quả vừa đẩy cửa ra, cô lại thấy một người đàn ông đang ngậm bàn chải đánh răng trong nhà vệ sinh!
Quan trọng là, nửa thân trên của hắn không mặc áo, để lộ bụng mỡ nhão.
“!!!”
Hắn đang ngân nga hát rất thoải mái, Trầm Chanh vừa vào cửa đã giật mình, lúc đó gần như nhảy dựng lên như một con thỏ, hoảng hốt chạy ra khỏi nhà vệ sinh, trở về phòng trốn sau cánh cửa, áp tai vào cửa nghe trộm tiếng động bên ngoài.
Sột soạt.
Sột soạt.
Sau đó là tiếng nam nữ nói chuyện.
“Anh yêu, anh rửa mặt xong chưa?” Giọng nói ngọt ngào của người phụ nữ.
TBC
“Xong rồi,”‘chụt’ một tiếng hôn, sau đó người đàn ông nói, “Vừa nãy không phải em đẩy cửa vào sao?”
“Ơ, không phải em!” Giọng người phụ nữ hơi cao một chút, “Vừa nãy anh làm gì vậy?”