“...” Anh do dự hồi lâu mới từ từ đưa tay ra, nghi ngờ mình có còn đang mơ hay không.
Đến khi cô tỉnh dậy, anh đã sắp xếp ổn thỏa cảm xúc, nhưng sự áy náy khiến anh vẫn không dám nhìn cô, khi nói lời xin lỗi thì không dám thở mạnh.
Trầm Chanh nghe anh xin lỗi thì ngẩn người: Lan Lan xin lỗi chuyện gì vậy?
Anh đã làm gì sai?
Chẳng lẽ ba tháng này đã làm chuyện gì có lỗi với cô?
Đến khi anh nói “không xin phép cô” thì cô mới hiểu ra anh đang xin lỗi chuyện gì: ngốc quá, bây giờ còn tưởng là thao tác của anh đã kéo cô qua đây sao?
Cô đột nhiên nổi hứng tinh nghịch, đưa tay ra nhẹ nhàng chọc vào trán anh: “Lan Lan, vậy em phải phạt anh.”
“???” Lệ Vi Lan ngơ ngác nhìn cô bằng ánh mắt “em cứ nói đi.”
Trái tim Trầm Chanh lại run lên: cho dù bây giờ không còn là bản nhóc con nữa, nhưng nhìn thấy biểu cảm vô tội và ngoan ngoãn như vậy của anh, cô vẫn có cảm giác gan mình run lên vì dễ thương.
Cho dù trước đó có ý định trêu chọc, thì bây giờ cũng đã tan biến, thay vào đó là sự đau lòng dâng lên từng chút, cô nắm lấy tay Lệ Vi Lan, cười tủm tỉm tiến lại gần thì thầm nói vài câu.
Biểu cảm của Lệ Vi Lan từ “???” biến thành “!!!”, anh dùng ánh mắt hỏi thăm nhìn Trầm Chanh, nhưng chỉ thấy cô gái mềm mại thường ngày ngoắc ngoắc tay với anh, trong nụ cười có thêm vài phần ý vị khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-game-ai-ngo-thanh-boss/chuong-550.html.]
***
Lúc hai người ra ngoài đi dạo đã là chuyện của ngày hôm sau.
Trầm Chanh phải cảm ơn thể chất của cơ thể do trò chơi phân phối này rất mạnh, dù sao thì cô cũng phải thừa nhận, nó tốt hơn nhiều so với thể chất của chính cô ở thời hiện đại.
Nếu là cơ thể của chính cô, thường xuyên làm thêm giờ và thiếu dinh dưỡng trong thời kỳ phát triển khi còn nhỏ, thì với sức mạnh của Lệ Vi Lan, cuối cùng cũng ăn được thịt mà không chịu buông ra, cô ước tính rằng lúc này mình có thể dậy nổi không cũng là một vấn đề.
Nhưng cơ thể này thì khác.
Có lẽ là nhờ vào thể chất cường tráng, Trầm Chanh không những không thấy đau gì, ngược lại ngày hôm sau thức dậy còn thấy tinh thần sảng khoái, nếu nói thật thì đó là cảm giác ăn no rất thoải mái.
Cô đánh răng, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt mình trong gương trong phòng tắm, phát hiện khóe miệng mình hơi cong lên, đuôi lông mày và khóe mắt cũng như có như không ủ một chút xuân ý.
Ngậm bàn chải đánh răng, Lệ Vi Lan từ bên ngoài đi tới ôm lấy eo cô một cách lưu luyến, nhẹ nhàng cọ đầu vào vai cô, ngọt ngào lắc lắc, khi anh ngẩng đầu lên thì nhìn thấy đôi mắt cô trong gương đang cười tươi, khi ánh mắt hai người giao nhau thì đều mỉm cười, trong lòng gần như đồng thời dâng lên một chút ngọt ngào, sự ăn ý giữa những người yêu nhau đều nằm trong ánh mắt dịu dàng giao nhau, hoàn toàn không cần thêm lời nào nữa.
TBC
Lệ Vi Lan ôm cô đợi cô đánh răng xong.
Trầm Chanh phát hiện ra rằng lượng nước sử dụng trong căn cứ hiện tại vẫn tương đối hạn chế, mặc dù cũng chỉ cần vặn vòi nước là có nước, nhưng lượng nước so với thời hiện đại thì không thể tùy tiện lãng phí.
“Một lát nữa chúng ta đi dạo quanh căn cứ nhé?” Tối qua Trầm Chanh đã phát hiện ra rằng hầu hết mọi người trong căn cứ hiện tại đã chuyển đến sống trên mặt đất.