Xuyên Vào Game Ai Ngờ Thành Boss - Chương 513

Cập nhật lúc: 2025-04-17 23:19:34
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/60EI2qC27h

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhưng đứa trẻ lại cười lạnh một tiếng: “Đi? Chúng tôi có thể đi đâu?”

thây ma đang ôm đứa trẻ gầm gừ trong cổ họng, có lẽ bị kích thích bởi từ ‘đi’, Lý Dạ Tinh vỗ nhẹ vào bàn tay mục nát của nó, mãi mới dỗ được nó bình tĩnh lại. Cậu nói: “Một tổ hợp như bố con tôi, chỉ cần bị người khác nhìn thấy, thì không phải g.i.ế.c bố tôi thì cũng là cướp đồ của tôi, chúng tôi không có nơi nào để đi.”

“...” Lệ Vi Lan và Trầm Chanh đều im lặng.

Đúng vậy, đứa trẻ và thây ma này có thể đi đâu?

Con người nhìn thấy thây ma, chỉ cần có thể đánh lại thì sẽ trực tiếp g.i.ế.c chết. Đánh không lại thì cũng phải tìm mọi cách để g.i.ế.c chết.

Nếu đứa trẻ này nhất quyết bảo vệ thây ma, thì sớm muộn gì cũng bị coi là kẻ thù. Chúng không vào được khu tập trung của con người, tất nhiên cũng không thể quay trở lại xã hội loài người.

Thậm chí... xét về một khía cạnh nào đó, ngay cả khi quay trở lại khu tập trung của con người, đứa trẻ không có dị năng này trông có vẻ còn không an toàn bằng việc sống trong đàn thây ma.

Vì thây ma này có cách che giấu mùi của đứa trẻ, chỉ cần có thể đáp ứng nhu cầu ăn uống của nó, thì mọi thứ khác đều không phải vấn đề quá lớn, ít nhất thây ma không bao giờ tấn công đồng loại của mình, cũng hầu như không bao giờ tự g.i.ế.c hại lẫn nhau.

TBC

Nói về điểm này, những gì đứa trẻ nói quả thực không sai, nó không có nơi nào để đi.

Lý Dạ Tinh nhìn thấy sự im lặng của Lệ Vi Lan, nhưng không nói thêm lời chế giễu nào nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-game-ai-ngo-thanh-boss/chuong-513.html.]

Cậu nhặt gần hết số thức ăn rơi vãi trên đất, ban đầu có vẻ còn đang do dự không biết phải cất như thế nào, Lệ Vi Lan đi đến trước mặt đứa trẻ, nhỏ giọng nói: “Nếu em tin anh, anh sẽ giúp em cất riêng, mỗi ngày sẽ đưa cho em một ít.”

Lý Dạ Tinh do dự nhìn Lệ Vi Lan, cậu nhìn xuống đất một lúc lâu, cân nhắc cẩn thận, xác định mình thực sự không thể mang hết số đồ trên đất đi, lúc này mới chậm rãi gật đầu: “Vậy... vậy... tôi sẽ tin anh một lần.”

Lệ Vi Lan vung tay, thu phần lớn đồ trên đất vào không gian, chỉ đưa một gói kẹo sữa cho Lý Dạ Tinh.

Cậu bóc vỏ kẹo.

Thật ngọt.

Vị ngọt của kẹo sữa mềm mại thấm vào môi lưỡi, vị ngọt ngào giống như trong giấc mơ thời thơ ấu của cậu.

Cậu mở mắt ra, ngọt ngào nhìn khuôn mặt đầy vết thây ma không chút biểu cảm đang nhìn mình, cổ họng phát ra tiếng ục ục, Lý Dạ Tinh vẫn có thể cười: “Bố, chúng ta đi thôi.”

Lệ Vi Lan và Trầm Chanh đều cảm thấy rất nặng nề.

Nếu chỉ coi bên đó là một trò chơi thì còn đỡ, nhưng biết rằng đó là một thế giới thực, mà chuyện của Lý Dạ Tinh và bố thây ma cũng không chỉ là một nhiệm vụ phụ trong trò chơi, Trầm Chanh cũng phải mất một lúc mới lấy lại được tâm trạng: “Đợi đến khi vắc-xin ra đời, liệu những thây ma này có lấy lại được lý trí không...”

“Sẽ lấy lại được.” Lệ Vi Lan an ủi cô.

Anh không nói rằng, vắc-xin có hai khả năng, một là sau khi tiêm đại trà thì vi-rút thây ma sẽ biến mất hoàn toàn, kết quả là toàn bộ thây ma sẽ tiêu vong, còn con người sẽ có miễn dịch. Khả năng còn lại, mới là như Trầm Chanh nghĩ, thây ma sẽ lấy lại được lý trí.

Loading...