Nhìn vào vận mệnh chung của loài người, tất nhiên là nên giúp.
Nhưng nghĩ đến tất cả những việc Hạ Cẩn Thời đã làm trên con đường này, lại không muốn để hắn được như ý.
“Nếu có thể kết thúc ngày tận thế...” Khuôn mặt nghiêng của Lệ Vi Lan như đông cứng lại, anh trầm ngâm lặp đi lặp lại cân nhắc câu nói này, trong lòng dâng trào cảm xúc.
Trầm Chanh nhìn thấy cảm xúc dâng trào trong mắt anh.
Cô biết được câu trả lời của anh: Đây chính là mưu đồ của Hạ Cẩn Thời.
Nhưng Lệ Vi Lan lại không lập tức nói ra câu trả lời đi hay không, chỉ ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, nhìn cô ở đầu bên kia màn hình: “Anh muốn đi. Được không, Chanh Chanh?” Giọng anh hơi nâng lên, mang theo chút lo lắng.
Cô nhìn người tí hon trên màn hình vẫn đang chờ câu trả lời của cô, chớp mắt, trong mắt lóe lên một tia nhiệt huyết: “Tất nhiên là được.”
Thực ra khi đích đến của trò chơi đang đến gần, Trầm Chanh vẫn chưa tìm được cách đến thế giới đó, trong lòng vô cùng hoảng sợ.
Trong cửa hàng hệ thống, gói quà xuyên không không còn xuất hiện nữa, mà anh cũng không đến thế giới của cô nữa, Trầm Chanh nhớ lại những lần xuyên không đến thế giới của nhau trước đây, cô xuyên đến bên Lệ Vi Lan là lúc anh gặp nguy hiểm, còn lần anh đến là lúc cô suýt bị người ta đẩy xuống lầu. Cô thậm chí còn nghi ngờ liệu cơ duyên xuyên không này có phải là phải đợi đến khi họ có nguy hiểm đến tính mạng không.
TBC
Nhưng nguy hiểm đến tính mạng thì không thể thử được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-game-ai-ngo-thanh-boss/chuong-491.html.]
Cô không thể tự mình thử nhảy lầu trong thực tế để xem anh có xuất hiện trong thế giới của cô không chứ?
Không tìm được cách xuyên không, Trầm Chanh đoán rằng trò chơi đi đến hồi kết thúc ngày tận thế có thể có hai khả năng, hoặc là trò chơi kết thúc hoàn toàn, đóng máy chủ. Hoặc là xuất hiện một số ‘cách chơi’ khác, nhưng ‘cửa hàng’ của trò chơi này rõ ràng không nằm trong tầm kiểm soát của cô, rốt cuộc là khả năng nào, hiện tại cô không thể phán đoán được.
Cho nên khi Lệ Vi Lan nghĩ đến chuyện kết thúc ngày tận thế hoàn toàn, trong đầu Trầm Chanh thực ra thoáng qua ý định tiếp tục mở rộng Noah, từng bước một trồng trọt mở rộng.
Mặc dù như vậy có thể phải mất rất nhiều năm, thậm chí phải đến đời sau đời sau nữa mới có thể kết thúc thế giới bất an này, nhưng ít nhất... ít nhất thì dù cách nhau một thế giới, cô vẫn có thể nhìn thấy bạn trai của mình chứ?
Vạn nhất trò chơi thực sự biến mất từ đây, máy chủ cũng đóng luôn, cô còn đi đâu để tìm một Lan Lan thứ hai nữa chứ?
Đó là tương lai mà Trầm Chanh không thể chịu đựng nổi.
Nhưng cô gần như ngay lập tức nhận ra suy nghĩ này của mình là sai lầm---cô không ở thế giới đó, nhưng cô phải thừa nhận rằng, ngay cả khi bây giờ đã tương đối hòa bình hơn trước, thì đối với hầu hết mọi người, vùng đất hoang tàn của ngày tận thế vẫn là môi trường ‘khó sinh tồn’.
Cô chỉ nhìn thấy số người trong căn cứ ngày một tăng lên, nhưng trên vùng đất hoang tàn, mỗi ngày đều có người c.h.ế.t đói, c.h.ế.t rét, bị quái vật ăn thịt.
Tỷ lệ sinh của trẻ sơ sinh cũng thấp đến kỳ lạ, nếu cứ theo tốc độ này thì thế hệ loài người tiếp theo thậm chí chỉ bằng một phần mấy chục thế hệ hiện tại.
Bây giờ họ còn trẻ khỏe thì không sao, nhưng đến một ngày nào đó già yếu không còn đánh nhau được nữa thì phải làm sao?