Nhưng lời còn chưa dứt, Phó Ngôn Châu đã nhận ra mình lỡ lời, hắn đau đớn nhíu mày, ngậm chặt miệng không muốn nói thêm nữa.
Nhưng lông mày Hạ Cẩn Thời lại nhướng lên: “Nợ anh ta?”
TBC
Hắn nhanh chóng nhận ra điều gì đó, Hạ Cẩn Thời thẳng lưng bước ra khỏi cửa phòng, theo cánh cửa từ từ đóng lại, Hạ Cẩn Thời dặn dò người ở cửa: “Đi điều tra xem, trong phòng thí nghiệm có vật thí nghiệm nào đáng ngờ không.”
Tính cách Phó Ngôn Châu yếu đuối, hắn vốn tưởng rằng, quá trình tẩy não, chuyển hóa, khống chế có thể diễn ra rất nhanh, nhưng ai ngờ lần này Phó Ngôn Châu lại cứng đầu chống đỡ lâu như vậy, điểm này, thật sự nằm ngoài dự liệu của hắn.
Bây giờ hắn đã hiểu.
Điều chống đỡ Phó Ngôn Châu không phải là yêu mến, tin tưởng, ngược lại, là áy náy, tự trách và dũng khí.
Hai điều trước rất dễ bị kích động cũng rất dễ bị phá hủy, nhưng điều sau, có vẻ sẽ phiền phức hơn một chút.
Tính cách như Phó Ngôn Châu, sẽ áy náy sao?
Hạ Cẩn Thời lập tức nghĩ đến thí nghiệm trước đó: Xem ra sự cứng đầu hiện tại của Phó Ngôn Châu, là dựa trên sự hối hận và tâm lý bù đắp trước đây.
**
Lệ Vi Lan đi bàn bạc đối sách với Đường Luật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-game-ai-ngo-thanh-boss/chuong-472.html.]
Trầm Chanh ôm điện thoại hồi tưởng lại cuộc đối thoại giữa mình và Lệ Vi Lan, khẽ thở dài, nhìn vào vị trí được hiển thị là “Viện Khoa học” trên bản đồ căn cứ thành phố J, xoa xoa đầu, có chút đau đầu.
Thực tế khi con trai nói đến “em có cách nào liên lạc với Phó Ngôn Châu không” thì mặc dù cô không nói, nhưng thực ra đương nhiên là có cách: Chỉ là cách này không thể nói ra mà thôi.
Dùng phân thân, sau đó sử dụng mặt nạ biến hình, biến thành khuôn mặt của một người trong nội bộ Viện Khoa học, dù sao phân thân không phải người sống, chỉ cần có thể vào được, cho dù kích hoạt báo động, động đến sự cảnh giác của Viện Khoa học, nếu có thể thành công đưa Phó Ngôn Châu ra ngoài hoặc đưa tin tức ứng hợp từ bên trong ra, cũng không tính là lỗ.
Chỉ là nếu làm như vậy, cô chính là mang theo quyết tâm phân thân sẽ một đi không trở về, lời này cô không dám nói với con trai, nói ra thì chắc chắn anh sẽ nổi điên không cho phép.
Cô còn nhớ Lệ Vi Lan đã nói với cô, nói hy vọng có một ngày tận thế có thể kết thúc, mà bọn họ có thể sống hạnh phúc trong cùng một thế giới, mà anh còn hy vọng, phân thân của cô chính là thân xác mà cô sẽ cư ngụ trong tương lai.
Trầm Chanh đương nhiên cũng từng tưởng tượng có một ngày được sống trong cùng một thế giới với anh.
Nhưng so với việc giữ lại phân thân, sau khi biết được Phó Ngôn Châu đã làm bao nhiêu chuyện gần đây, Trầm Chanh lại cảm thấy, so với phân thân, có lẽ Phó Ngôn Châu quan trọng hơn một chút.
Nhưng lời này tuyệt đối không thể nói với con trai.
Một khi nói ra... chuyện này coi như xong đời.
Trầm Chanh chuẩn bị đi đánh đơn phó bản Viện Khoa học, mà sự chuẩn bị đầu tiên cô cần làm, chính là mua một chiếc mặt nạ biến hình, sau đó nạp tiền cho phân thân rồi trực tiếp kéo đến căn cứ thành phố J.
Phân thân tùy tiện đội một khuôn mặt người qua đường ngồi xổm ở cửa Viện Khoa học quan sát. Ngồi xổm như vậy mấy ngày, Trầm Chanh phát hiện trong Viện Khoa học, ngoài Hạ Cẩn Thời ra thì người có quyền hạn cao nhất còn có một ông già trông ít nhất đã ngoài năm mươi, Hạ Cẩn Thời gọi ông là Giáo sư Ngụy, đối xử với ông rất khách sáo.