“Vô dụng!” Người hỏi thấy hắn nói càng lúc càng lắp bắp, đến sau thì đờ đẫn ngây ngốc, tức giận mắng một câu, đá một cước thật mạnh.
Hắn lập tức đi hỏi từng người một, nhưng kỳ lạ là, không một ai trong toàn bộ căn cứ có thể nhớ rõ diện mạo và đặc điểm của Lệ Vi Lan.
Trầm Chanh nhìn cảnh này, nhẹ nhàng thở ra, “Thẻ làm mờ ký ức” trên tay cô sau khi sử dụng đã dần dần biến mất.
**
Hạ Cẩn Thời nghe cấp dưới báo cáo xong mọi tình huống kỳ lạ này thì không biểu hiện ra quá nhiều kinh ngạc.
Hắn đứng dậy, nhìn Phó Ngôn Châu mệt mỏi mở mắt trên màn hình, khóe môi khẽ cong lên: “Được, tôi biết rồi, tôi nên đi nói với đàn em tin tốt này.”
Hạ Cẩn Thời bước vào căn phòng bốn bề trắng xóa này.
TBC
Hắn nhìn ánh mắt mơ hồ của Phó Ngôn Châu, ngồi xuống bên giường nơi đang trói Phó Ngôn Châu.
“Đàn em, đàn em.” Hắn gọi mấy tiếng, Phó Ngôn Châu mới thở hổn hển, như con cá sắp c.h.ế.t vùng vẫy hồi phục lại ý thức.
Ánh mắt rơi vào mặt Hạ Cẩn Thời, Phó Ngôn Châu mất một lúc lâu mới như nhận ra hắn là ai, hắn nhìn trái nhìn phải, ngón tay giãy giụa một cái, ngay cả động tác nhỏ như vậy cũng khiến cơ bắp của hắn run rẩy dữ dội.
Nụ cười trên khóe miệng Hạ Cẩn Thời cong lên một độ cong kỳ diệu.
Thật thú vị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-game-ai-ngo-thanh-boss/chuong-471.html.]
Đàn em này của hắn, trước đây là một người không có mục tiêu sống gì.
Một người như thế, thực ra rất dễ dẫn dắt cũng rất dễ đánh gục. Cho nên khi bọn họ cạnh tranh vị trí viện trưởng này, hắn chỉ cần sử dụng một chút thủ đoạn, quả nhiên đã ép người này tự động từ bỏ.
Nhưng bây giờ, tại sao hắn có thể chống đỡ lâu như vậy?
Trong cuộc sống của hắn, đã có người rất quan trọng rồi sao? Có đối tượng mà hắn cảm thấy, không thể từ bỏ sao?
Như vậy thì hơi phiền phức rồi. Chỉ hơi phiền phức thôi.
Hạ Cẩn Thời cúi xuống, một ngón trỏ nhẹ nhàng ấn vào bờ vai đang giãy giụa run rẩy của Phó Ngôn Châu: “Nói cho cậu một tin tốt, USB của cậu, chúng tôi không tìm thấy. Người mà cậu giao phó, chúng tôi cũng không tìm thấy.”
Ánh mắt Phó Ngôn Châu lóe lên một tia sáng.
Hạ Cẩn Thời cười cười, hắn chỉ vào camera dựng ở góc tường, lại chỉ vào những ống cắm đầy người Phó Ngôn Châu, tia hy vọng trong mắt Phó Ngôn Châu theo sự nhấn mạnh của hắn mà từng chút một tắt ngấm: “Nhưng Tiểu Châu, cậu có từng nghĩ đến một chuyện không, người mà cậu giao phó nếu nhìn thấy tình trạng hiện tại của cậu, liệu có liều mình đến cứu cậu không?”
Phó Ngôn Châu ngơ ngác cụp mắt xuống.
Đứng trên lập trường của mình, hắn căn bản không muốn Lệ Vi Lan bọn họ đến.
Bọn họ không đến, sẽ không xung đột trực diện với đàn anh, cũng sẽ không xuất hiện thương vong.
“Cậu muốn nói hy vọng bọn họ không đến?” Giọng Hạ Cẩn Thời như rắn độc rít vào não hắn, khuấy đảo khiến hắn tâm phiền ý loạn, “Tiểu Châu, nếu bọn họ không đến, thật sự còn đáng để cậu tin tưởng sao? Không đáng. Tiểu Châu, cậu vẫn luôn như vậy, ngu ngốc, yếu đuối, ngây thơ.”
Ngay lúc hắn nói ra câu này, hắn thấy đôi mắt vốn đỏ ngầu vì phiền loạn của Phó Ngôn Châu đột nhiên sáng lên một chút, vẻ đen trên mặt cũng bị đè xuống, môi Phó Ngôn Châu khó khăn mấp máy, nói rất nhẹ, nhưng vẫn nghe rõ từng chữ: “Là tôi nợ anh ta...” Lời còn chưa dứt, Phó Ngôn Châu đã lập tức ngậm chặt miệng: Hắn nói câu này vốn là để phản bác câu “không đáng” của Hạ Cẩn Thời, trong đầu hỗn loạn tê liệt, cần một chút chứng cứ để nói cho bản thân biết, sự kiên trì này của mình là đáng giá.