E rằng không phải vì danh tiếng và năng lực của đội Phong Vân, mà là vì... bọn họ đang làm việc cho viện khoa học.
Làm chó cho viện khoa học, không phải dễ chịu như vậy đâu.
Môi Thẩm Kiệt mím thành một đường thẳng.
Một lúc lâu sau, hắn khàn giọng hỏi Lệ Vi Lan: “Anh muốn nói gì?”
Lệ Vi Lan không trả lời câu hỏi của Thẩm Kiệt ngay.
Anh ngồi xổm xuống, nhìn vũng thịt thối trên mặt đất vẫn đang không ngừng giãy giụa, như thể vẫn còn sống, vặn vẹo muốn dính lại với nhau.
Nếu không phải anh trực tiếp dùng xé rách không gian cắt đứt một phần tổ chức của con quái vật này, bây giờ tế bào và tế bào vì bị cô lập không gian mà hoàn toàn mất đi khả năng ghép lại, tế bào của con thây ma này trông có vẻ như có thể ghép nối vô hạn, dựa vào việc nuốt chửng những con thây ma khác để tiến hóa, còn khó g.i.ế.c hơn cả gián.
Ánh mắt Thẩm Kiệt cũng rơi vào thứ sền sệt kia, chỉ nhìn mười mấy giây, trên mặt hắn đã lộ ra vẻ buồn nôn muốn ói.
“Anh đã từng thấy thứ này chưa?” Lệ Vi Lan hỏi hắn.
Rất lâu sau Thẩm Kiệt mới như thể cuối cùng đã hạ quyết tâm, chậm rãi gật đầu.
Thẩm Kiệt dừng lại một chút: “Tôi không biết anh hỏi những điều này để làm gì, nhưng chuyện của viện khoa học không phải chúng ta có thể quản được. Năng lực của anh đúng là rất mạnh, nhưng nếu viện khoa học biết anh đã g.i.ế.c c.h.ế.t bảo bối mà bọn họ ngàn dặn vạn dò muốn chúng tôi mang sống về, anh...”
Hắn dừng lại một chút.
Ngay sau đó nhíu mày nói: “Dù sao thì, hôm nay là anh đã giúp chúng tôi, Thẩm Kiệt tôi cũng không phải là người không biết điều, chuyện hôm nay tôi sẽ giúp anh che giấu, tránh liên lụy đến anh, nhưng anh đừng quay về căn cứ thành phố J nữa...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-game-ai-ngo-thanh-boss/chuong-455.html.]
Ánh mắt Lệ Vi Lan hơi ngưng lại, anh cười nói: “Giúp tôi che giấu?” Như thể nghe thấy chuyện gì buồn cười, “Anh cho rằng, năng lực này, các anh có thể che giấu được sao?”
Thẩm Kiệt khựng lại.
Hắn nhìn vũng thứ ghê tởm vẫn đang giãy giụa kia, lại nhìn vết cắt bằng phẳng sắc bén hơn cả d.a.o cắt, tuyệt vọng nhận ra một sự thật: Hắn đã nói hai câu vô nghĩa.
Che giấu? Hắn lấy gì để che giấu? Hắn nói thì viện khoa học sẽ tin sao?
Lệ Vi Lan trực tiếp đi vào chủ đề chính: “Loại quái vật này bắt đầu xuất hiện từ khi nào?”
Viện khoa học muốn nghiên cứu, nhất định phải có dụng cụ thí nghiệm.
Loại thây ma gần như ‘bất tử’ này xuất hiện, dụng cụ thí nghiệm là gì?
Trong lòng Lệ Vi Lan lóe lên một khả năng.
Thẩm Kiệt do dự nói: “Đây là lần đầu tiên.”
“Lần đầu tiên.” Lệ Vi Lan cười đầy ẩn ý, “Hôm nay từ đầu anh vẫn luôn nương tay, là viện khoa học bảo các anh phải sống sót phải không?”
TBC
Thẩm Kiệt nhíu mày, không trả lời đúng hay sai.
Lệ Vi Lan tự nói tiếp: “Thành quả nghiên cứu mới lần đầu tiên chạy mất, để các anh đi bắt về, kết quả là còn chưa kịp xem xét gì thì đã bị các anh g.i.ế.c chết. Anh đoán xem, viện khoa học sẽ nghĩ thế nào?”
“...” Thẩm Kiệt nghiến răng.
“Thẩm Kiệt, anh đã từng nghĩ đến một vấn đề chưa, một tòa núi thịt lớn như vậy làm sao có thể chạy thoát khỏi tầm mắt của các nhà nghiên cứu?” Câu hỏi sắc bén của Lệ Vi Lan đ.â.m thẳng vào nội tâm Thẩm Kiệt---thực ra ngay khi nhận nhiệm vụ này, hắn cũng đã từng nghĩ đến vấn đề này, đúng vậy, tòa núi thịt này to lớn và dễ thấy như vậy, làm sao có thể tự chạy thoát được chứ?