Xuyên Vào Game Ai Ngờ Thành Boss - Chương 408

Cập nhật lúc: 2025-04-16 23:11:18
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/706qrPyEa2

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Ưm...” Trầm Chanh nghe thấy mình phát ra âm mũi nhớp nháp.

Cô mở mắt ra, nhìn thấy ánh mắt tập trung và hàng mi dài của Lệ Vi Lan.

Trên mặt anh cũng thoáng có một màu đỏ nhạt.

Trầm Chanh mơ hồ nghĩ: Thì ra anh cũng ngại.

Thì ra không chỉ mình cô ngại.

Ngay cả Lệ Vi Lan đầy tính công kích, lúc này cũng đang ngại.

Nhận ra điều này, sau khi Lệ Vi Lan cuối cùng cũng buông tay sau gáy cô, hơi hối hận và day dứt lùi lại một chút, Trầm Chanh đột nhiên nhân cơ hội “chụt” một cái lên môi anh, đôi mắt cô cười cong như trăng khuyết: “Chúng ta hòa nhau rồi!”

TBC

Lệ Vi Lan im lặng, yên tĩnh và nhẫn nhịn nhìn cô.

Hơi thở của anh nóng bỏng và gấp gáp, nhưng dù vậy, ánh mắt của anh vẫn kiềm chế.

Trầm Chanh chỉ thấy thứ chống trên đùi mình dường như cứng hơn một chút, cô hơi khó chịu vặn vẹo một chút, giọng Lệ Vi Lan có thêm chút không thể nhẫn nhịn, tay hơi dùng sức ấn cô một cái, giọng khàn khàn và mang theo chút nóng giận: “Đừng vặn vẹo. Ngồi yên.”

Trầm Chanh cảm thấy mình chưa bao giờ tò mò và táo bạo như vậy.

Trong hơn hai mươi năm độc thân trước đây, cô chưa từng có nhiều ham muốn tìm hiểu về cơ thể đàn ông như vậy.

Có lẽ không thể phủ nhận rằng một phần trong số đó xuất phát từ sự tò mò, nhưng phần lớn xuất phát từ một sự tin tưởng mơ hồ, xuất phát từ tiềm thức.

Cô nhìn anh mỉm cười, không chút phòng bị ôm lấy cổ anh, hai người thở chung.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-game-ai-ngo-thanh-boss/chuong-408.html.]

Lệ Vi Lan chỉ cảm thấy giữa môi và lưỡi toàn là mùi ấm áp ngọt ngào trên người cô, hơi thở của anh thậm chí cũng loạn nhịp, sau đó mới nhận ra: Cô ấy cười cái gì vậy.

Đúng vậy, cô ấy cười cái gì vậy.

Nghiêng đầu nhìn anh cười rạng rỡ như vậy, thậm chí ngay cả khi hai người tiếp xúc thân mật như vậy, cô cũng không để ý.

“Lệ Vi Lan...” Giọng cô cũng mang theo âm mũi lười biếng, “Em rất thích anh, nhìn anh như vậy thật tốt.”

Trong giọng nói thì thầm còn mang theo một chút giọng điệu đặc trưng của người Giang Nam, tim Lệ Vi Lan đập thình thịch, như thể ngay cả nhịp tim cũng loạn nhịp.

Anh luống cuống che mắt cô lại: “Đừng nói nữa.” Nếu nói tiếp, anh cũng không biết mình có thể kiềm chế được bản thân hay không.

Cảm giác căng phồng trong lồng n.g.ự.c đầy ắp như sắp tràn ra, nếu không phải còn một chút lý trí cuối cùng, có lẽ lần đầu tiên của họ thực sự sẽ xảy ra trong căn phòng nhỏ của tòa nhà bỏ hoang này.

Đến khi lý trí trở lại, Lệ Vi Lan cảm thấy mình đã đổ mồ hôi đầm đìa.

Trầm Chanh vẫn mỉm cười nhìn anh, trong lòng cô vẫn còn chút ngượng ngùng: Rốt cuộc thì thứ chống trên đùi cô có vẻ nóng bỏng, có vẻ rất có cảm giác tồn tại ở giữa hai chân.

Giữa những người yêu nhau, làm một chút chuyện thân mật là chuyện bình thường.

Cô trân trọng sự kiềm chế của anh, cảm kích sự kiên trì của anh, cũng hiểu được sự lo lắng của anh.

Vì vậy, bây giờ anh có kiềm chế bản thân hay không, hoặc không tự kiềm chế, bất kể anh chọn con đường nào, cô đều nghe theo anh.

Anh đã chọn không, Trầm Chanh cũng chọn tôn trọng không trêu chọc anh nữa.

Trầm Chanh đương nhiên biết rằng nếu cô trêu chọc thêm một chút nữa thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện, anh đã khó khăn như vậy mà vẫn chọn kiềm chế, cô vẫn không nên phá hỏng thì hơn.

Loading...