Xuyên Vào Game Ai Ngờ Thành Boss - Chương 368

Cập nhật lúc: 2025-04-16 14:54:42
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngay cả trong thế giới tận thế, những người có tiền và có đặc quyền vẫn tồn tại.

Mà trong số những người này, hẳn sẽ có người sẵn sàng trả giá rất lớn để đổi lấy việc chống lão hóa và tái tạo tứ chi.

Sau khi Trầm Chanh nâng cấp ruộng thuốc và nhà máy dược phẩm mới phát hiện ra, nguyên liệu của thuốc chống lão hóa cần có sữa ong chúa làm nguyên liệu chính, còn thuốc tái tạo tứ chi thì cần phải trồng nhân sâm cao cấp.

Có vẻ như nhà máy dược phẩm sẽ chắt lọc tinh chất của hai loại dược liệu vốn đã rất quý giá này, sau đó tổng hợp thành thuốc.

TBC

Sữa ong chúa cần căn cứ nuôi ong, trồng nhân sâm cần mua hạt giống nhân sâm trong không gian của con trai. Trầm Chanh xem qua địa điểm được hiển thị trên bản đồ là ‘Tổ ong chúa’, quyết định đi mua hạt giống nhân sâm trước.

Cô vừa mở không gian của Lệ Vi Lan, lập tức kinh ngạc:???

Đây là không gian của con trai?

Bạt ngàn lúa chín, trong kho chứa đầy ắp toàn là thu hoạch.

Trong khoảng thời gian cô không trực tuyến này, con trai đã cày cuốc chăm chỉ đến mức nào chứ!

Cái gì gọi là một đêm đổi đời?

Nhận được mấy trăm triệu tiền bán nhà là một đêm đổi đời, mở không gian ra thấy vô số lúa thóc không đếm xuể, tương đương với việc bán ra những đồng tiền vàng óng ánh…… Đây chính là cảm giác một đêm đổi đời!

Trầm Chanh nhìn đống thóc chất đầy sắp tràn ra ngoài, thật ra chỉ muốn hỏi con trai một câu: Con còn gan không?

À không, còn eo không?

Ngày nào cũng cúi lưng gặt lúa, cái eo này chịu được không?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-game-ai-ngo-thanh-boss/chuong-368.html.]

Phải biết rằng con trai không có nút thu hoạch một lần, mỗi ngày sau khi lúa chín, phải tự tay gặt, mặc dù hệ thống sẽ tự động tách hạt và làm sạch, nhưng thu hoạch, bảo quản, từng hạt gạo cô nhìn thấy ở đây đều là mồ hôi nước mắt vất vả của con trai!

Những ngày cô không chơi game, chắc chắn mỗi ngày con trai đều đúng giờ đúng giấc chạy đến trồng lúa, đợi lúa chín, rồi lại từng chút một cắt xuống cất đi.

Trầm Chanh tưởng tượng ra cảnh con trai nhỏ bé làm việc trên cánh đồng có thể che khuất cả người, chỉ thấy trong lòng có chút đau nhói mơ hồ: Hai tháng ở đây, cô luôn nghĩ đến con trai, chính nỗi nhớ nhung này và sự mong đợi một ngày nào đó có thể gặp lại đã giúp cô vượt qua, vậy còn một năm của anh thì sao?

Là điều gì đã giúp anh vượt qua?

Cả một năm trời, trong những ngày trồng trọt, thu hoạch, trồng trọt, thu hoạch, mỗi lần làm việc này, trong lòng anh nghĩ gì?

Còn lừa cô nói gì mà ‘lúc đó không nghĩ thông’, nếu anh không ôm một chút chấp niệm ‘cô nhất định sẽ quay lại’, thì anh lấy đâu ra nghị lực để mỗi ngày thu rồi trồng, trồng rồi thu? Đây không phải là nói đùa sao!

Trầm Chanh “hừ” một tiếng --- lúa bây giờ không bán nữa, đây đều là những bằng chứng trắng trợn, cô phải nói rõ ràng với con trai trước đã!

Lệ Vi Lan nghe thấy cô hùng hổ đến, lần này giọng điệu rất mạnh mẽ: “Này, Lệ Vi Lan!”

“Chanh Chanh.” Lệ Vi Lan bất lực cười cười, “Căn cứ bây giờ...”

“Ơ?” Anh hơi mở to mắt.

Ngón tay cô cách màn hình nhẹ nhàng ấn lên môi anh.

Giống như chỉ cách một màn hình, anh có thể hoàn toàn cảm nhận được xúc giác mềm mại của ngón tay cô đang lướt trên môi mình.

Khuôn mặt Lệ Vi Lan thoáng ửng đỏ.

Giọng điệu của Trầm Chanh tuy mạnh mẽ và hung dữ, nhưng thực ra cô cũng rất ngại ngùng, nói được một lúc thì giọng nhỏ dần: “Anh nói thật đi, có phải mỗi ngày anh đều nghĩ đến em không?”

Loading...