Anh không biết rốt cuộc là ai đã se duyên cho họ, cũng không biết tại sao lại phải chia cách họ trọn một năm, nhưng sau khi dùng hết mọi lời cầu nguyện và mọi biện pháp có thể dùng, anh đã biết một điều: muốn ăn thịt, trước tiên phải tha thịt về ổ.
Đồ đã đến miệng, tuyệt đối không thể nhả ra.
Nếu bây giờ xác nhận quan hệ với cô rồi giây tiếp theo lại mất liên lạc, sau đó cả hai đau khổ chia lìa, anh thà chọn một thời điểm an toàn, ổn thỏa, rồi tha cô về nhà, mãi mãi không để cô rời xa.
Những suy nghĩ đen tối, ích kỷ đó, bây giờ anh thậm chí không muốn cho cô biết.
Trầm Chanh thoát chưa được hai giây, màn hình điện thoại còn chưa kịp tối, trong lòng cô đột nhiên giật mình: khó khăn lắm mới đột nhiên xuất hiện lại trò chơi, không lẽ tắt máy là không còn gì nữa sao?
Trầm Chanh mắc chứng cưỡng chế lại cầm điện thoại bên mình --- đây là hành động đầu tiên của cô mỗi khi tỉnh dậy trong hơn hai tháng qua.
Vừa tỉnh dậy phải vào game xem thử game có bình thường không, điều này đã trở thành thói quen của cô.
Cô nhìn vào biểu tượng xuất hiện trên điện thoại, thở dài: trò chơi thực sự đã trở lại! Không phải ảo giác của cô!
Nghĩ đến đây, Trầm Chanh đột nhiên nhớ lại suy đoán của mình vừa nãy, cô suy nghĩ lại, đột nhiên cảm thấy bản thân bị anh chọc tức đến mức thoát game thật là ngốc nghếch.
Cô còn nhớ mình từng có một người bạn học, mối tình trong game của cô ấy mỗi lần đợi cô ấy thoát game là lại vào YY tán tỉnh các cô gái khác, cho đến một lần bị bạn học đó bắt gặp, tên tra nam không những không hối hận mà còn mặt dày nói với cô ấy rằng ‘Ai bảo em không dành đủ thời gian cho anh’, ‘Cái này không trách anh’, ‘Em không chơi với anh thì anh phải tìm người chơi với anh chứ’.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-game-ai-ngo-thanh-boss/chuong-363.html.]
Nghĩ đến những lời này, Trầm Chanh nhớ lại định nghĩa của cô về mối quan hệ giữa cô và Lệ Vi Lan: Bạn trên mạng không cùng thế giới.
Ồ, đúng rồi, bây giờ còn phải thêm một cái #Bạn trên mạng một năm không gặp.
Nghe nói chỉ cần một tuần không lên, mối tình trên mạng sẽ tìm người mới.
Con trai thực không phải cũng vậy chứ...
Trầm Chanh càng nghĩ càng không bình tĩnh, lén mở điện thoại, không nói không rằng trực tiếp bấm vào ‘theo dõi nhân vật chính’, chuẩn bị sát xem anh đang làm gì trước rồi nói tiếp.
Con trai thực quả nhiên không hề hay biết cô theo dõi.
Anh rất bận rộn, không có sự hỗ trợ của hệ thống Trầm Chanh, mọi việc lớn nhỏ trong căn cứ cơ bản đều phải do anh đưa ra quyết định.
Trầm Chanh không có ở đó, không còn tiền nạp và công nghệ cao, những người mới vào căn cứ chỉ có thể tự đào nhà tự xây dựng, người thì nhiều hơn rất nhiều, nhưng việc mở rộng căn cứ lại không theo kịp tiến độ này.
Lệ Vi Lan cần đưa ra quyết định cho các hướng xây dựng căn cứ khác nhau, vì việc phân bổ tài nguyên, phân phối chỗ ở và thức ăn mà phải hao tâm tổn trí.
TBC
Trầm Chanh nhìn bản đồ căn cứ đã hiển thị là “Căn cứ cấp năm” nhưng hiển thị rất nhiều tài nguyên đặc biệt căng thẳng được đánh dấu màu vàng, không hiểu sao trong lòng lại thấy chua xót: Ôi, khoảng thời gian cô không thể lên mạng này, con trai thực hình như rất vất vả thì phải!
Lại nhìn anh một lúc, xác định anh thực sự toàn tâm toàn ý dồn vào công việc, những cô gái trong căn cứ nhìn anh cũng có vẻ chỉ có kính trọng sợ hãi, ngay cả khi nói chuyện chính sự với anh cũng đứng khá xa, Trầm Chanh lặng lẽ nhấn vào “Mua ký túc xá mới”, bên phải sâu trong căn cứ Noah, bắt đầu mở rộng phòng từng dãy một, không ít người trong căn cứ vốn đang bận rộn chưa từng thấy cảnh tượng như vậy, lần lượt chen chúc nhau đến xem những căn phòng mới xuất hiện tại chỗ.