Cô có thể mang theo đồ vật đi lại, khi Lệ Vi Lan đến thăm cô có thể mang theo túi đi lại, vậy cô có thể để lại con d.a.o không?
Cô không biết trong phòng có camera giám sát không, nếu thực sự có camera giám sát, thì con d.a.o này có thể là biến số duy nhất của Lệ Vi Lan!
Là biến số nằm ngoài dự đoán của người giám sát, là biến số trong cuộc đời anh.
Lúc này thời gian đã trôi đến giây cuối cùng, Trầm Chanh “vút” một cái lại cảm thấy lực hút đó, một giây sau, cô đã trở về phòng của mình.
Khi Lệ Vi Lan tỉnh lại, anh cảm thấy có thứ gì đó cấn vào chân mình.
Vật cứng?
Mặc dù chưa chạm vào, nhưng anh có thể cảm nhận được hình dạng cứng rắn của thứ đó.
Lệ Vi Lan không phát ra bất kỳ âm thanh nào, trong bóng tối tĩnh lặng, anh đưa tay di chuyển từng chút một, cho đến khi ngón tay xác nhận được hình dạng và khả năng của thứ đó trong bóng tối, anh mới hơi nheo mắt lại.
Viện nghiên cứu chưa bao giờ cung cấp cho những người này bất kỳ vật cứng nào.
Ngay cả đũa và thìa ăn cũng không có.
Ngay cả bát ăn cũng được làm bằng gỗ, chỉ sợ có người không chịu nổi mà tự sát.
Chết cũng không được chết, sống cũng không được sống tử tế, thứ này là từ đâu ra?
Nhưng bất kể ai đưa, bất kể thứ này từ đâu ra, trong lòng anh rất rõ ràng, đây là con đường duy nhất của anh, là lối thoát đầy phẫn nộ của anh!
Anh lặng lẽ cất thứ đó vào không gian vỡ vụn của mình, giấu chặt nó ở nơi hoàn hảo cuối cùng trong không gian đã hoàn toàn tan vỡ.
Anh biết... Đây chính là con đường sống của anh.
…
Thẳng đến 24 giờ sau, lại có nghiên cứu viên tới kéo anh lên giường nghiên cứu.
Anh nhẫn nại, thẳng đến bọn họ làm xong nghiên cứu, dị năng giả hệ chữa lành lại đây trị liệu mặt ngoài cho anh, khâu kín miệng vết lớn nhỏ lại – xung quanh không có người, tất cả mọi người đều biết, đây là thời điểm yếu ớt nhất thời của những đối tượng bị nghiên cứu, không cần đặc biệt canh giữ, bọn họ cũng không làm được bất cứ chuyện gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-game-ai-ngo-thanh-boss/chuong-357.html.]
Lệ Vi Lan không nói một lời, thanh đao kia từ chỗ tối dưới giường im hơi lặng tiếng “phập” một phát, xoay tròn từ phía sau, c.ắ.t c.ổ họng dị năng giả hệ trị liệu chán ghét kia tựa như cắt pho mát!
Sắc mặt Lệ Vi Lan như lệ quỷ, lạnh lùng từ trên giường bệnh ngồi dậy.
Anh thậm chí không có lớn tiếng thở dốc, nhìn người đàn ông kia đang ôm cổ nhưng lại chỉ có thể nhìn m.á.u của bản thân một mực theo khe hở ngón tay giống như nước suối tuôn ra.
Lệ Vi Lan giẫm lên tay hắn, vô thanh vô tức mỉm cười.
Anh nhìn hắn tắt thở.
Sau đó anh cởi quần áo trên người hắn, khoác lên người mình.
Anh nghĩ, anh rốt cục có thể rời khỏi nơi này.
**
Trầm Chanh mãi đến khi về phòng, nhìn thấy chiếc điện thoại vẫn nằm im trên mặt bàn, nhưng đột nhiên lại nhảy đến trang “Đang tải” mà cô đã lâu không thấy, lúc này mới nhận ra, trò chơi của cô, thực sự đã trở lại!
Lần này trang tải của trò chơi liên tục nhảy phụ đề.
Điều này không giống như trước đây.
Trầm Chanh tò mò tiến lại gần xem, phát hiện nội dung như sau:
[Đang cấp quyền trò chơi……]
[Đang sàng lọc quyền trò chơi……]
[Đang xác nhận quyền trò chơi……]
TBC
[Đang kết nối……]
[Đang xác nhận nhiệm vụ tiếp theo……]
[Đang xây dựng hệ thống độ thiện cảm……]