Xuyên Vào Game Ai Ngờ Thành Boss - Chương 346

Cập nhật lúc: 2025-04-15 10:41:48
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhưng nếu con thây ma này không sử dụng kỹ năng quyến rũ lòng người vừa rồi, nó lẫn vào trong đám thây ma, Trầm Chanh dám nói, cô căn bản không thể tìm thấy con quỷ này.

Lệ Vi Lan đã sắp xếp đội hình từ lâu --- anh tính toán rất rõ ràng: có tầm nhìn của Chanh Chanh, có đội quân lớn ở bên này thu hút sự chú ý của ‘quân đoàn’ thây ma, anh chỉ cần dẫn theo một đội tiên phong, tìm ra trái tim của kẻ địch và tiêu diệt nó là được!

Ai ngờ anh vừa mặc giáp vào, điện thoại của Trầm Chanh đã trực tiếp hiện lên một nhiệm vụ, bán đứng anh một cách sạch sẽ:

[Nhân vật chính đã chọn chiến lược: bắt giặc phải bắt vua. Hãy chọn đội mà bạn muốn đích thân chỉ huy:

A. Đội phòng thủ

B. Đội tấn công

Xin lưu ý: Nhân vật chính sẽ tự động chọn một đội khác.]

“!!!” Trầm Chanh nhìn nhiệm vụ này mà suýt nổ tung!

Cơ thể của cô trong trò chơi là hình chiếu, về cơ bản có thể sử dụng được nếu nạp tiền, mặc dù nếu bị hỏng thì có thể sửa chữa rất phiền phức và khó khăn, nhưng con trai cô là người sống sờ sờ!

Bắt giặc phải bắt vua, chiến lược nói thì đơn giản, chẳng phải là đi đánh cược mạng sống trong đám thây ma sao!

Có mạng sống trở về thì khó khăn sẽ được giải quyết, không có mạng sống trở về thì trực tiếp endgame, nếu trò chơi không nhắc cô chọn đội thì sao? Con trai cô sẽ chọn đội nào?

Câu hỏi này không cần phải hỏi!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-game-ai-ngo-thanh-boss/chuong-346.html.]

Đứa con hỗn xược này, đợi cô trở về rồi tính sổ với nó!

Đứa trẻ này không phải là đến tuổi nổi loạn rồi chứ, không phân biệt được mạng sống của mình quan trọng hơn hay một phân thân đổi được bằng vài chục đồng trong trò chơi của cô quan trọng hơn?

Trầm Chanh nhanh chóng chọn tùy chọn B, trên màn hình, Lệ Vi Lan cứng đờ người, sau đó đột nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm lại, như bị người ta đánh một gậy vào đầu, trực tiếp ngã gục xuống đất.

Anh ngã gục trước đội quân đã chuẩn bị sẵn sàng để tấn công.

Cơ thể Lệ Vi Lan được cô đỡ vững vàng, Trầm Chanh hú lên một tiếng trước mặt mọi người và biến thành một con gấu khổng lồ, nói với Phó Ngôn Châu một câu: “Anh âý tỉnh lại thì chặn lại cho tôi, cứ nói rằng tôi có thời gian tính sổ với anh ta!”

Phó Ngôn Châu ngơ ngác gật đầu.

Ngay giây tiếp theo, con gấu biến mất.

Chỉ vài phút sau, Lệ Vi Lan tỉnh lại.

Anh nhìn trái nhìn phải, không thấy phân thân có khuôn mặt của cô, anh đã đoán trước được điều gì: “Cô ấy... đâu rồi?”

TBC

Phó Ngôn Châu nhìn khuôn mặt tái nhợt của anh, vô tội chớp chớp mắt --- Thực ra theo anh thấy, bất kể ai đi thực hiện, thì vấn đề duy nhất cần cân nhắc chỉ là tỷ lệ thành công.

Nhưng dù xét ở góc độ nào, thì tỷ lệ thành công của con gấu lớn hơn nhiều so với Lệ Vi Lan --- dù sao thì mọi người đều đã thấy kỹ năng của nó, có thể chống đỡ, có thể hồi máu, có thể tấn công, hơn nữa bình thường nó ít xuất hiện ở căn cứ, giống như một biểu tượng hơn, nếu chẳng may nó bị tiêu diệt, thì ảnh hưởng cũng nhỏ hơn nhiều so với Lệ Vi Lan.

Vì vậy, vừa rồi hắn đã không ngăn cản.

Phó Ngôn Châu không hiểu tại sao quầng mắt Lệ Vi Lan lại đỏ hoe, chỉ mơ hồ cảm thấy tâm trạng của anh không ổn: “Cô ấy ‘voosh’ một cái là biến mất.”

Loading...