Xuyên Vào Game Ai Ngờ Thành Boss - Chương 310

Cập nhật lúc: 2025-04-15 10:39:41
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trầm Chanh tuy một mặt trong lòng oán trách như vậy, nhưng sâu trong thâm tâm cô lại hiểu rõ... Nếu có thể, con trai sẽ không chọn cách lừa dối cô. Có lẽ, anh có nỗi khổ riêng của anh.

Anh còn chưa giải thích, cô đã bắt đầu tìm cớ cho anh.

Tâm trạng của cô lúc lên lúc xuống, đột nhiên bên cửa truyền đến một tiếng “ding dong”, Trầm Chanh như một chú thỏ nhảy dựng lên từ trên giường, đi đến mắt mèo nhìn trộm: Qua mắt mèo, cô thấy rõ Lệ Vi Lan đang đứng ở bên kia cửa.

Trầm Chanh dừng lại bảy tám giây, mãi đến khi anh lần nữa chuẩn bị giơ tay bấm chuông cửa thì cô mới mở cửa, tự cho là rất có khí thế trừng mắt nhìn anh, nhìn đến mức anh “chột dạ” cụp mắt xuống, cô mới hừ một tiếng trong mũi, vênh mặt lên như thể mình đã thắng trong cuộc đấu gà: “Vào đi.”

TBC

Lệ Vi Lan mỉm cười sau lưng cô.

Anh biết cô tính tình ôn hòa, nhưng không biết ngay cả khi tức giận, cô cũng chỉ trừng mắt nhìn anh mà thôi, giống như một chú thỏ mềm mại, đá chân tự cho là rất có khí thế, nhưng thực tế chỉ đáng yêu đến mức khiến người ta muốn đưa tay ra vuốt ve.

Anh nhìn tay mình, trái tim đang xuẩn xuẩn dục động lại run lên một cái: Anh không có tư cách đó.

Chiếc đồng hồ trên đầu anh cho biết thời gian ngày càng ngắn lại, còn tình hình ổn định yên bình của thế giới này đều đang nói với anh, anh không xứng.

Sự do dự của anh khiến Trầm Chanh nghi ngờ: Luôn cảm thấy anh có tâm sự?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-game-ai-ngo-thanh-boss/chuong-310.html.]

Trầm Chanh vừa nghi ngờ liếc anh một cái, Lệ Vi Lan đã mỉm cười với cô, đi vào phòng.

Cửa vừa đóng lại, Trầm Chanh đã lập tức biến sắc, cô quay người túm lấy cổ áo anh, khi sờ vào quần áo thì phát hiện anh đã thay một bộ quần áo khác---Con trai tuy cao to, cao hơn cô cả một cái đầu, cô vốn có chút sợ đàn ông trưởng thành cao lớn, nhưng khi đối mặt với anh, cô lại không hề có cảm giác sợ hãi. Cô đẩy tay ra, anh thuận theo lực của cô ngã xuống giường, rõ ràng là đã cống hiến một màn “diễn xuất” mềm nhũn nằm vật ra giường, nhưng biểu cảm trên mặt anh vẫn vô tội: “... Ừ?”

Anh không phản kháng.

Nhưng Trầm Chanh lại nhạy bén cảm thấy, khi cô chạm vào cánh tay anh, cơ bắp của anh run lên một cái.

Được lắm! Nếu không phải trạng thái trò chơi hiển thị rõ ràng, thì suýt chút nữa là để anh qua mặt rồi!

Trầm Chanh tức giận túm lấy cổ áo sơ mi của anh---Tiếc là cúc áo sơ mi cài chặt, cô muốn xé áo, nhưng xé mãi không nhúc nhích, Trầm Chanh đành từ bỏ ý định “chơi xé áo” ban đầu, cởi hai cúc áo rồi cúi đầu nhìn: Quả nhiên, trên cánh tay anh có một vết m.á.u đỏ tươi.

Đây mà gọi là bị thương nhẹ trong trò chơi sao? Da thịt rách toạc, m.á.u thì đã cầm được, nhưng nhìn vết thương dữ tợn như vậy, anh đã làm gì vậy!

Trầm Chanh tức đến bốc khói, ngay cả giọng nói cũng không còn ổn định: “Anh vừa đi làm gì? Anh anh anh, anh rốt cuộc là ai? Chuyện nhà em có phải anh nhúng tay vào không?”

Lệ Vi Lan chỉ mỉm cười nhìn khuôn mặt nhỏ của cô tiến lại gần n.g.ự.c anh mà không hề hay biết, một lúc sau, khẽ thở dài, đưa tay còn lại ra, nhẹ nhàng ôm lấy cổ cô.

Anh dùng một chút lực, Trầm Chanh liền mềm nhũn ngã vào vai anh, ở khoảng cách gần như vậy, cô đột nhiên có thể ngửi thấy rõ mùi hormone nồng nặc tỏa ra từ cơ bắp gần trong gang tấc của anh, trong mùi hương tươi mát nhàn nhạt mặc dù có lẫn một chút mùi m.á.u tanh, nhưng khi khiến cô nhận ra khoảng cách giữa hai người gần đến mức nào, thì cô lập tức đỏ mặt.

Loading...