Việc đầu tiên anh cần làm, chính là phải tìm được người bác cả mà cô ấy nhắc đến.
Lệ Vi Lan thử trước, phát hiện không gian của anh quả nhiên như anh nghĩ, không thể sử dụng, nhưng năng lực tấn công và năng lực dịch chuyển tức thời của dị năng hệ không gian chỉ bị suy yếu, chứ không bị ngăn cách hoàn toàn.
Năng lực hệ không gian không thể sử dụng, cũng có nghĩa là tất cả các đạo cụ trong không gian của anh đều không thể sử dụng, bao gồm cả đao Sấm Sét.
Ánh mắt sắc bén của Lệ Vi Lan đảo qua bốn phía đường phố: Khắp nơi đều có camera giám sát và camera an ninh, điều này cũng có nghĩa là nếu anh không muốn gây rắc rối cho cô ấy, thì tốt nhất là không nên sử dụng dị năng trong bất kỳ tình huống nào có thể bị giám sát... đặc biệt là ngoài trời và nơi công cộng.
Trong lòng anh đã hiểu, nhắm mắt lại bên vệ đường, anh nhớ lại hình ảnh mình nhìn thấy hôm đó và những chi tiết cô ấy đã nói, trong đầu gần như ngay lập tức phác họa ra tình hình địa điểm anh cần tìm: một ngôi nhà nhỏ độc lập, vừa có người già qua đời, còn có... vì tranh chấp tài sản nên có thể phải bán nhà.
Tóm lại tất cả các điều kiện, cách tìm nhà nhanh nhất...
TBC
Ánh mắt Lệ Vi Lan lóe lên, dừng lại ở tấm biển màu vàng của công ty môi giới “X” treo bên vệ đường.
Không lâu sau, nhân viên môi giới Tiểu Ngô cười tươi rói lấy từ máy tính ra một bộ duy nhất được niêm yết ở bên họ, cười nói với anh: “Chủ nhà ở nhà, tôi đưa anh đi xem.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-game-ai-ngo-thanh-boss/chuong-303.html.]
Đến nơi.
Lệ Vi Lan chỉ nhìn thoáng qua bên ngoài là xác định được: Đây chính là nơi anh nhìn thấy cô ấy bị mấy người đàn ông vây quanh hôm đó.
Tiểu Ngô đi qua gõ cửa, chủ nhà từ bên trong nghênh đón ra, Lệ Vi Lan kiêu ngạo chỉ gật đầu nhẹ, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt người đàn ông, anh đã xác nhận ngay: đây chính là một trong những người đàn ông vây quanh Chanh Chanh hôm đó.
Người đàn ông trẻ tuổi hơi mập đứng bên cạnh có lẽ là con trai của ông ta, ánh mắt Lệ Vi Lan lướt nhẹ trên đôi giày dính bùn của người đó, rồi khẽ nhếch môi: xem này, đã tìm thấy rồi. Chính là hắn.
Phía dưới nhà nghỉ để tạo cho khách hàng một môi trường sinh thái có hương hoa và tiếng chim hót, người ta đã trồng khá nhiều hoa hồng, trước đó người đẩy Chanh Chanh đã hoảng hốt không kịp chọn đường chạy, giẫm nát mấy khóm hoa hồng --- hoa hồng nhiều gai và thô, gấu quần của hắn còn có lỗ bị gai đ.â.m thủng.
Chính hai người này muốn hại cô ấy!
Rơi từ trên cầu thang xuống thì chắc chắn sẽ không chết, nhưng nếu cô ấy không thể hành động, thậm chí không thể cử động, thì với tư cách là người thân, chẳng phải họ sẽ thực hiện tốt trách nhiệm “cứu chữa” sao?
Chanh Chanh đã rất nỗ lực để sống, vậy mà bọn họ lại muốn dùng cú đẩy nhẹ này để hủy hoại bao nhiêu nỗ lực của cô ấy!
Trong lòng Lệ Vi Lan đã sớm bùng cháy cơn thịnh nộ, nhưng anh không nói gì, thậm chí trên mặt cũng không biểu lộ chút tức giận nào, mà là cẩn thận xem xét ngôi nhà, nhàn nhạt nói với người môi giới dẫn anh đến: “Ngôi nhà này tựa sơn hướng thủy, phong cảnh và không khí đều không tệ. Chỉ là sang tên này, có vay nợ không? Có thế chấp không? Quyền sở hữu rõ ràng không? Nếu là nhà có tranh chấp, tôi thà không mua.”