Trầm Chanh ngây người: “Anh muốn bế quan?”
Lệ Vi Lan chỉ nghĩ trong đầu “Anh muốn rèn luyện cho tốt, không muốn em nạp tiền hoặc lo lắng cho anh nữa”, nhưng nghe giọng điệu của cô, có vẻ như ở bên cô sẽ hiển thị thành “bế quan”?
Nếu bế quan, anh sẽ nhớ cô. Nhưng anh muốn trở nên mạnh mẽ, muốn dựa vào sức mạnh của mình để phá vỡ giới hạn cấp độ, không có lý do gì người đó làm được mà anh lại không làm được.
Tình cảm nam nữ làm anh hùng mất chí, Lệ Vi Lan muốn được bên cô sớm tối, nhưng có lẽ, điều này có nghĩa là phải tạm thời xa cách.
Anh nhắm mắt lại, nghe thấy giọng mình khàn khàn nói: “Anh muốn dựa vào chính mình để trở nên mạnh mẽ.”
Trầm Chanh ngây người. Cuối cùng cũng hiểu được tâm trạng của những người nuôi con ếch trước đây.
Ôi trời ơi, đau lòng quá, con trai nói, con phải đi bế quan!
Nhưng, chỉ cần là điều con trai muốn làm, mẹ sẽ luôn ủng hộ con!
Trầm Chanh nhắm mắt lại, nhấp vào “Đồng ý chế độ bế quan.”
**
Bên kia, đàn anh nghe tin Phó Ngôn Châu ở căn cứ Noah, trong mắt thoáng hiện một tia kinh ngạc.
Phó Ngôn Châu kia là một kẻ mềm lòng, nhưng nói cho cùng, mặc dù hai người có bất đồng quan điểm, nhưng chưa từng có xung đột lớn nào.
Hắn muốn quyền lực, Phó Ngôn Châu liền lui.
Hắn muốn phòng thí nghiệm, Phó Ngôn Châu liền rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-game-ai-ngo-thanh-boss/chuong-263.html.]
Nói hay thì là mắc chứng sợ xã hội, nói khó nghe thì là nhu nhược.
Một kẻ nhu nhược, vào lúc cần thiết có thể lung lay quyết tâm của hắn, đè bẹp ý chí của hắn, rồi tùy ý lợi dụng hắn. Vì vậy, hắn ta không lo Phó Ngôn Châu sẽ trở thành mối đe dọa của mình.
Nhưng năng lực của Phó Ngôn Châu lại là điều không thể phủ nhận, một người như vậy...
Không cần phải dồn hắn vào đường cùng.
“Vì đây là kiệt tác của đàn em,” hắn ta dừng lại một chút, “Thôi thì bỏ qua vậy. Chúng ta hãy tìm manh mối khác.”
Căn cứ Noah hiện tại đã có cơ chế quét dọn khá hoàn thiện, những dị năng giả rất hăng hái ra ngoài quét dọn và phiêu lưu.
Nhưng khi Trầm Chanh kiểm tra kỹ căn cứ, cô lại phát hiện ra một vấn đề: trong căn cứ xuất hiện những dị năng giả bị thương.
Hơn nữa, không phải là một số lượng nhỏ.
Điều này thật tệ hại.
Trên đất hoang, những người bị thương thường rất khó được cứu chữa nhanh chóng, trong khi các đội dị năng giả của căn cứ lớn thường sẽ bố trí dị năng giả hệ trị liệu đi theo đội, tránh trường hợp thương vong do dị năng giả hệ trị liệu không theo kịp.
Nhưng Trầm Chanh đã lật tung cả căn cứ lên mà không tìm thấy dị năng hệ trị liệu nào.
Cô đột nhiên nhớ đến người phụ nữ dẫn theo thú biến dị mà con trai cô gặp ở khu biệt thự trước đó, lúc này Trầm Chanh mới hiểu được dị năng hệ trị liệu hiếm đến mức nào, cô lo lắng vô cùng, không nhịn được lẩm bẩm gọi con trai mình là “thằng con phá gia.”
TBC
Lúc đó mà bắt người đó về làm công cụ trị liệu thì tốt biết mấy! Cho dù nhốt lại chỉ để cô ta chữa bệnh thì cũng là một hình phạt chứ, thả cô ta đi như vậy thì lãng phí năng khiếu của cô ta quá!
Mà điều tệ nhất hiện tại là, cô còn đặc biệt lo lắng con trai mình sẽ đi “thử thách bản thân”, tìm kiếm đột phá, nếu trên đường đi bị thương hoặc phát bệnh thì phải làm sao? Mặc dù loại thuốc đặc hiệu chữa cánh tay của anh trước đây rất hiệu quả, nhưng lại đắt và không đáng tiền, huống hồ nạp tiền cho một mình con trai cô thì không sao, nếu nạp tiền cho tất cả những người bị thương trong căn cứ thì ví tiền của cô thực sự không chịu nổi!