Xuyên Vào Game Ai Ngờ Thành Boss - Chương 232 - 233
Cập nhật lúc: 2025-04-13 03:02:45
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 232
Lúc này hắn nói một câu, tinh thần của những dị năng liền giả phấn chấn hẳn lên, một trận kỹ năng điên cuồng oanh tạc, con thây ma khổng lồ càng che chở, trên người nó càng nhiều vết thương.
Con nhỏ ở phía sau đại khái cũng nhận ra mình là gánh nặng, muốn đi, nó vừa mới trèo xuống khỏi vai con thây ma lớn, thì dị năng giả bị nó cào bị thương vẫn luôn nhìn chằm chằm vào nó lao lên với tư thế muốn cùng c.h.ế.t --- Những người bên cạnh nhìn thấy đều kinh ngạc!
Không biết từ lúc nào trong tay hắn đã cầm một quả lựu đạn, người đó liếc nhìn Lệ Vi Lan, chỉ kịp nói một câu “Chăm sóc vợ tôi”, thấy có người sống tiến vào phạm vi săn bắt của mình, con thây ma lớn đã vung gậy xuống.
Người đó không né không tránh, tay giật chốt lựu đạn, một tay giữ chặt l.ự.u đ.ạ.n cùng dị năng hệ hỏa của mình ấn chặt vào người con thây ma lớn.
Chỉ nghe thấy một tiếng nổ lớn, bụng của con thây ma khổng lồ bị nổ một lỗ lớn, bên trong chảy ra rất nhiều mủ đen, khóe miệng nó cũng nhỏ giọt nước đen, nhưng rốt cuộc vẫn không ngã xuống.
Tốc độ của nó rõ ràng chậm lại.
Trầm Chanh thấy cuối cùng cũng phá được phòng ngự của nó.
Những dị năng giả vốn thấy con thây ma khổng lồ có vẻ thương con, đều nghĩ đến việc những con thây ma này dù sao cũng từng là con người, vẫn còn hơi nương tay, giờ đây cái c.h.ế.t và m.á.u tươi của đồng đội đã kích thích sự tức giận của họ, không chỉ không nương tay, mà ngay cả kỹ năng tấn công con thây ma nhỏ cũng ném rất chuẩn, rất ác và rất nhiều, con thây ma khổng lồ lo bên trái không lo được bên phải, có mấy đòn là dùng cánh tay của mình chống đỡ, đến cuối cùng hành động càng ngày càng chậm chạp, độ chuẩn xác của kỹ năng dị năng giả cũng ngày càng cao.
Những kỹ năng hoa mắt như pháo hoa từng cái từng cái giáng xuống người cặp thây ma này.
Hai mươi phút sau, con lớn cuối cùng cũng ngã xuống.
Nó vừa ngã, con nhỏ nhanh nhẹn cũng không chịu đi, cuối cùng bị đè c.h.ế.t bên cạnh con lớn.
Lệ Vi Lan nhìn đôi tai và lỗ mũi của nó vẫn còn giật giật, trong tay lưỡi đao sấm sét rơi xuống, n.g.ự.c con thây ma nhỏ nổ tung, cuối cùng cũng không động đậy nữa.
Trên mặt đất là một mảng chất lỏng và tàn tích hôi thối, nhìn hai con thây ma cuối cùng cũng hoàn toàn ngã xuống đất không động đậy nữa, những dị năng giả trong đội mới cảm thấy mệt mỏi sau khi dị năng bị rút cạn, Lệ Vi Lan thở dài, nhìn t.h.i t.h.ể trên mặt đất, nói với những người còn lại: “Một lát nhiệm vụ kết thúc thì đốt chúng đi.”
Anh vòng qua hai con thây ma nằm im lìm trên mặt đất, đi vào cánh cửa đen ngòm, anh nói: “Trong tòa nhà hẳn còn một số người sống sót, các cậu mở cửa từng nhà từng nhà kiểm tra trước khi hét lên một tiếng. Nếu có người không muốn ra ngoài, thì đừng ép buộc, tạm thời rời đi.” Biết đâu người ta lại có phòng bị với họ, Lệ Vi Lan có ý định dọn dẹp sạch sẽ tòa tháp, tiện thể thu thập một số tài nguyên không còn chủ, nhưng không có ý định phá vỡ cuộc sống “yên bình” của những người sống sót còn lại.
“Vâng.” Những người khác trong đội đáp.
Hành lang tối đen, Trầm Chanh có thể nhìn thấy một số tầng bên trong thực sự còn một số người sống sót.
Lệ Vi Lan và những người khác lục soát từng tầng, dọn dẹp từng tầng, may mắn là trong tòa tháp không còn con quái vật nào như ở cửa tầng một nữa, những con gặp phải về cơ bản đều là thây ma cấp một hoặc cấp không, vừa vặn để các thành viên trong đội luyện tập phối hợp.
Chương 233
Ở mỗi tầng, Lệ Vi Lan và những người khác hầu như đều gõ cửa, đợi một lúc không thấy ai trả lời mới phá cửa xông vào.
Một số căn phòng dường như vẫn có người ở, gõ cửa thì bên trong phát ra tiếng động nhưng không ra mở cửa, Lệ Vi Lan và những người khác cũng hiểu ý của đối phương, không cố tình phá cửa xông vào.
Trầm Chanh có thể nhìn thấy tình hình trong nhà: Thực ra tình trạng của những người chọn kiên trì không tốt lắm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-game-ai-ngo-thanh-boss/chuong-232-233.html.]
Tòa nhà này có lẽ đã mất nước từ lâu, những căn phòng không bị phá cửa xông vào cũng đầy vết bẩn và đồ hư hỏng, trên ban công đặt đủ loại thùng chứa, rõ ràng là để hứng nước mưa. Còn đồ đạc trong phòng thì đều có tiền tố “bẩn thỉu”, rõ ràng người sống trong đó không thể dọn dẹp được.
Người phụ nữ trong nhà gầy trơ xương, nhưng khi nghe Lệ Vi Lan và những người khác gõ cửa, ánh mắt cô ta lại cực kỳ cảnh giác, hơn nữa cả người ở sau cửa không ngừng run rẩy, từng lớp từng lớp dùng đồ đạc chèn cửa.
Trầm Chanh nhỏ giọng nói với Lệ Vi Lan một câu: “Bên trong có người nhưng không muốn ra ngoài.”
Lệ Vi Lan đã hiểu, nói một câu “Đi thôi”, một số người khác trong đội tò mò nhìn cánh cửa đóng chặt, đều lắc đầu.
Trong lòng Trầm Chanh nặng trĩu, cô có thể hiểu được tại sao người phụ nữ chọn kiên trì lại chọn như vậy, dù sao cũng không biết thiện ác và ý đồ của người ở cửa, lựa chọn của cô ta không có gì lạ.
Nhưng mà... tự nhốt mình trong cửa, đã hơn một năm rồi, cứ tiếp tục như vậy, ăn uống thế nào? Dùng gì? Con người dù sao cũng là động vật xã hội, cứ tiếp tục như vậy thì tâm lý sẽ không có vấn đề sao? Làm sao có thể chọn mãi mãi tự nhốt mình?
Từ chuyện này cô lại nghĩ đến con trai.
Con trai cô bây giờ dẫn theo một đội người, nhưng anh có thực sự thích cuộc sống như vậy không? Có thực sự tin tưởng họ không?
Có phải, xây dựng căn cứ, kéo đội dị năng hay gì đó, không phải là điều con trai thực sự muốn không?
Trầm Chanh bắt đầu tự kiểm điểm, không nhịn được nhớ lại, rốt cuộc mình có tôn trọng nguyện vọng của con trai không.
TBC
“Lệ Vi Lan,” Trầm Chanh vừa gọi tên vừa gọi họ anh nhỏ giọng, “Có phải một mình sống sẽ phù hợp với anh hơn là căn cứ không?”
Lệ Vi Lan dừng lại, anh ra hiệu cho mấy dị năng giả khác xung quanh đi trước, chỉ còn lại một mình anh, sau đó lông mày và ánh mắt càng trở nên dịu dàng hơn.
Đã biết cô sống trong một thời đại an toàn, ổn định, đôi khi anh thậm chí còn mừng vì cô nhìn thấy thế giới này đẹp đẽ và được thêm bộ lọc.
Sao cô lại đột nhiên hỏi như vậy?
Có phải tình hình trong tòa tháp đã kích thích đến cô không?
Lệ Vi Lan suy nghĩ cẩn thận, đoán được đại khái, anh nhẹ giọng hỏi: “Em lo anh không thích những người và những chuyện trong căn cứ sao?”
“Ừm.” Giọng cô mang theo chút chán nản, có vẻ hơi lo lắng, “Em...” Em cứ theo nhiệm vụ trò chơi mà từng bước làm theo. Nhưng nghĩ kỹ lại, con trai có thực sự thích không? Có phải con trai thực ra đang miễn cưỡng không?
“Anh thích mà.” Anh mỉm cười nhẹ, không nói ra lý do thực sự khiến anh thích.
Không phải thích sống cùng nhiều người như vậy.
Mà là ấp ủ một ảo tưởng mơ hồ, hy vọng đột nhiên có một ngày, khi mở mắt ra thì em đang ở bên anh.