Xuyên Vào Game Ai Ngờ Thành Boss - Chương 204 - 205
Cập nhật lúc: 2025-04-12 12:52:37
Lượt xem: 22
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 204
Sắc mặt Lệ Vi Lan thay đổi.
Phó Ngôn Châu có thể cảm nhận được sự tức giận, đen tối và hung bạo bùng nổ trong anh trong nháy mắt, môi hắn run rẩy, lúc này mới nói tiếp: “Thự Quang là nghiên cứu thất bại. Nhưng lúc đó đề xuất của tôi vốn không phải...”
“Đề xuất của anh?” Giọng nói của Lệ Vi Lan hơi thay đổi.
“Đề xuất của tôi.” Phó Ngôn Châu gật đầu một cách máy móc.
Ánh mắt hắn bình tĩnh, giống như mặt hồ không thấy đáy: “Tôi đã thấy thí nghiệm của họ. Đó không phải là thứ tôi muốn. Vì vậy, tôi đã rời đi.”
Sự im lặng kéo dài và c.h.ế.t chóc.
Cuối cùng Lệ Vi Lan không nói một lời, đóng sầm cửa phòng lại, quay người bỏ đi.
Trên màn hình của Trầm Chanh hiện ra một dòng nhiệm vụ mới:
[Tâm trạng của nhân vật chính d.a.o động quá lớn]
[Con trai của bạn cần sự an ủi của bạn. Hãy đảm bảo sức khỏe tâm lý của con trai.]
Trầm Chanh đã chứng kiến toàn bộ cuộc đối thoại, chỉ cảm thấy lòng mình nặng trĩu.
Phó Ngôn Châu có lẽ là một trong những nhà nghiên cứu mà Lệ Vi Lan chưa từng gặp năm đó, thậm chí có thể là một trong những người chủ trì nghiên cứu, sau khi Lệ Vi Lan biết được tất cả những điều này, anh không thể không căm ghét hắn.
Trước khi an ủi anh, Trầm Chanh đã suy nghĩ rất lâu, cô đang cân nhắc một vấn đề khác: sau này nên xử lý thế nào?
Cô biết rằng, đối với nỗi đau sâu sắc, nhiều lúc an ủi cũng chẳng ích gì. Thứ thực sự có thể giải quyết được phần thịt thối chính là chịu đựng nỗi đau cắt bỏ phần thịt thối đó, để mủ chảy ra.
Căn cứ thực sự không thể thiếu Phó Ngôn Châu.
Nếu không có Phó Ngôn Châu, cây khoa học kỹ thuật của căn cứ sẽ phải tạm thời đóng băng.
Nhưng nhà nghiên cứu khoa học thứ hai thì dễ tìm, còn con trai thì chỉ có một.
Huống hồ trong chuyện này, con trai có lập trường đầy đủ để trực tiếp trục xuất thậm chí là đánh nhau với Phó Ngôn Châu, nhưng anh đã không làm vậy.
Anh có thể lựa chọn kìm nén sự tức giận của mình vì căn cứ, nhưng là “mẹ nuôi” của anh, Trầm Chanh không thể coi sự hiểu chuyện và lòng tốt của anh là điều hiển nhiên.
Khi bạn nuôi một đứa con hiểu chuyện, tất nhiên phải đáp lại bằng sự quan tâm nhiều hơn mới đúng chứ!
Vì vậy, Trầm Chanh nhẹ nhàng xoa đầu anh, buột miệng nói một câu: “Chúng ta để Phó Ngôn Châu đi đi.”
Anh không trả lời ngay.
Trong căn phòng tối không bật đèn, chỉ có ánh đèn từ hành lang bên ngoài lờ mờ chiếu vào, vẽ nên một bóng đen mờ ảo.
Anh im lặng trong bóng tối rất lâu, một lúc sau mới nghe thấy giọng nói khàn khàn cất lên: “Không cần đâu.”
Nói xong câu này, anh dường như dần dần điều chỉnh lại tâm tình của mình.
Anh nói lại một lần nữa: “Không cần phải như vậy. Năng lực của Phó Ngôn Châu rất hữu ích cho căn cứ... ừm...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-game-ai-ngo-thanh-boss/chuong-204-205.html.]
Miệng anh bị bịt lại nhẹ nhàng, cảm giác mềm mại như gió, vẫn còn hơi ấm.
Ngón tay của Trầm Chanh xuyên qua màn hình chạm vào môi anh, trong bóng tối cô không nhìn thấy gò má anh hơi ửng hồng, chỉ nghiêm túc nói với anh: “Căn cứ thế nào không quan trọng. Đối với em, quan trọng là anh.”
Quan trọng là anh, là anh có vui vẻ hay không, là anh có thể sống như một con người hay không.
Căn cứ là vì anh mà tồn tại, vì anh mà xây dựng, cô cũng vì anh mà nạp tiền.
Chương 205
Người tí hon cúi mặt xuống.
Anh khẽ ho một tiếng, giọng nói dường như cuối cùng cũng có chút sức sống: “Chúng ta không trục xuất hắn, nhưng anh không hợp tác thí nghiệm với hắn, được không?”
Đối diện với đôi mắt long lanh của anh, Trầm Chanh gần như muốn đồng ý ngay.
Lúc này trên màn hình hiện ra một nhiệm vụ mới:
[Có yêu cầu nhân vật chính hợp tác thí nghiệm không? Có/Không. Xin lưu ý: Kết quả thí nghiệm cực kỳ quan trọng đối với căn cứ]
Trầm Chanh không chút do dự chọn “Không.” Trò chơi rác rưởi, lập kế hoạch tệ hại, điều này thực sự cần phải đưa ra lựa chọn sao? Căn cứ có quan trọng hơn con trai sao? Cô chơi trò chơi này không phải để trở thành người đứng đầu trong thế giới tận thế, cũng không phải để thống trị toàn cầu, cô chỉ hy vọng rằng, ít nhất trong trò chơi, con trai có thể sống vui vẻ và hạnh phúc.
Trầm Chanh không dám tưởng tượng cảnh tượng sau khi chọn Có, chỉ cần nghĩ đến cảnh con trai có thể một lần nữa bị trói lên bàn thí nghiệm trong phòng thí nghiệm, cô cảm thấy nỗi tức giận dâng trào trong lồng ngực: không chỉ đối với những kẻ đã từng làm hại anh, mà còn đối với những người lập kế hoạch trò chơi.
Nhưng cô lập tức hoảng sợ: cô đã chọn Không, nhưng nếu trò chơi này có rất nhiều người chơi nuôi anh thì sao? Họ có chọn CÓ vì căn cứ không? Nếu chọn, con trai sẽ phải chịu bao nhiêu tổn thương?
Lệ Vi Lan thở dài.
Đúng vậy, những người khác có gì quan trọng chứ.
Quan trọng nhất, chẳng phải vẫn luôn chỉ có cô thôi sao?
Chỉ cần như vậy là đủ rồi.
Trầm Chanh vừa định nghĩ cách bày tỏ sự lo lắng của mình với anh, thì anh đã đứng dậy khỏi mép giường.
TBC
Anh bật đèn, trên mặt không còn chút buồn bã và tức giận nào, thay vào đó là sự bình tĩnh hoàn toàn, chỉ có đôi mắt nhìn vào khoảng không, như đang lóe lên một tia sáng đặc biệt nồng nhiệt: “Em thấy đấy, chúng ta cần phải nói chuyện lại với Phó Ngôn Châu. Lời hắn ta nói vẫn còn nhiều nghi vấn.”
Trầm Chanh do dự một chút.
Lệ Vi Lan đã trở về phòng bên cạnh.
Phó Ngôn Châu vẫn đứng ở góc phòng, lưng dựa vào tường, mũi chân hắn nhẹ nhàng chạm đất, cúi đầu mặt không biểu cảm.
Thấy Lệ Vi Lan bước vào, hắn hơi ngẩng mặt lên, dường như mơ hồ cố nặn ra một nụ cười: “Anh đã nghĩ thông suốt rồi sao?”
Chỉ nghe thấy một tiếng “rầm.”
Lời của Phó Ngôn Châu chưa dứt đã bị một lực mạnh đè xuống đất, hắn chỉ cảm thấy trên đầu truyền đến một lực không thể cưỡng lại, rên lên một tiếng rồi bị đè xuống đất, giãy giụa hai lần cũng không bò dậy được, Phó Ngôn Châu dứt khoát ngồi phịch xuống đất, chán ghét nhìn những vết bụi, vết đất và vết bẩn trên chiếc áo trắng.
Lệ Vi Lan nhìn cảnh này, khóe môi hơi cong lên: Nụ cười lần này, cuối cùng cũng không còn u ám. Đúng vậy, tại sao phải tức giận chứ? Khi anh còn chưa kịp tức giận thì đã có người thay anh tức giận rồi, có người thay anh ra tay chân thành, như vậy chẳng phải là đủ rồi sao.
“Cẩn thận lời nói của anh.” Lệ Vi Lan cười nhẹ, chỉ tay vào khoảng không, nói với Phó Ngôn Châu, “Dù sao thì, người ấy cũng đứng về phía tôi.”
Phó Ngôn Châu cảm nhận được một sức mạnh vô hình trên đỉnh đầu, đột nhiên phát hiện ra rằng, dường như hắn không biết gì về sự thật của thế giới này.