Xuyên Vào Game Ai Ngờ Thành Boss - Chương 200 - 201
Cập nhật lúc: 2025-04-12 12:52:07
Lượt xem: 34
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 200
“...” Sao bạch tuộc lại nói nhiều thế?
Trầm Chanh mừng vì Lệ Vi Lan không hiểu lời Quyển Quyển, nếu không thì anh ta cũng sẽ bị phiền c.h.ế.t như cô mất.
Còn chuyện ăn chiếc xúc tu còn lại của ngươi á? Không cần đâu.
Đã biết Quyển Quyển là sinh vật thông minh rồi, cứ ăn chân của nó mãi thì có cảm giác kỳ lạ như đang ăn tay người vậy, trước kia không biết thì thôi, bây giờ biết rồi... thì thấy kỳ kỳ.
Sau khi Quyển Quyển bò vào bể nước, nó thỏa mãn bơi một vòng chậm rãi dưới đáy bể, cảm nhận độ rộng của bốn bức tường và nhiệt độ nước thích hợp trong bể, những đồ trang trí khác như rong rêu, tảo nước, đá, lá sen trong quả cầu pha lê cũng theo nó rơi ra, từ từ ổn định trong bể, tăng thêm một chút xanh tươi cho căn cứ.
Quyển Quyển thỏa mãn nhìn xung quanh, há miệng, một đàn cá đủ màu sắc lập tức ồ ạt phun ra từ miệng nó, nhìn thoáng qua, sợ là có tới cả nghìn con, không biết làm sao mà bụng nó có thể chứa được.
Quyển Quyển chậm rãi vung vẩy chân nhỏ, vỗ n.g.ự.c với Trầm Chanh: “Ao cá tôi nuôi cô cứ yên tâm! Khi nào muốn ăn cá thì nói với tôi một tiếng là được!”
Trầm Chanh nhìn vào [Ao cá trung cấp] của căn cứ, hiện tại dữ liệu trò chơi đưa ra là [Sản lượng: 20 con cá/ngày] và chủ yếu là các loại cá lớn như cá trắm cỏ, cá trắm đen, cá trắm trắng, một con cá có thể cung cấp đủ thịt cho nhiều người.
Lúc này, Trầm Chanh cũng không còn thấy 300 đồng này nạp không đáng nữa.
Một bên, Phó Ngôn Châu nghe thấy thông báo của căn cứ chạy tới, nhìn đàn cá bơi qua bơi lại trong bể, mắt hắn dần dần mở to: ngay cả ở những căn cứ đặc biệt lớn, hắn cũng chưa từng thấy ao cá lớn như thế này!
Nhìn thôi đã thấy ngon rồi!
Đến Noah là đúng rồi!
TBC
Có lẽ lúc này chỉ có ở Noah mới có thể thưởng thức được hương vị của cá tươi?
Mặc dù không biết làm thế nào mà thành công, hơn nữa còn không phải cá biến dị của thời mạt thế mà là cá bình thường trước thời mạt thế, nhưng Phó Ngôn Châu lúc này không có chút hứng thú nào muốn tìm hiểu, trong lòng hắn chỉ nghĩ đến một điều: ừm... bao giờ thì được ăn? hơi đói rồi.
Ngày hôm đó, tất cả những người sống sót ở căn cứ Noah đều được ăn bánh mì quả với cá nướng.
Đây đã là một bữa ăn ngon hiếm có sau thời mạt thế, còn những người sống sót đang chờ phê duyệt ở bên ngoài căn cứ được chia một phần nhỏ, còn những tù nhân làm chuột bạch ở nhà máy phát điện chỉ được ăn khẩu phần ăn thấp nhất thì chỉ ngửi thấy mùi thơm, nhưng chỉ ngửi chứ không được nhìn thấy, bọn họ sắp phát điên rồi.
Cá nướng vàng ruộm, rắc đủ loại gia vị, ngửi từ xa đã thấy thơm nức, mùi thơm đó cứ thế chui vào bụng những người chuột bạch đang phát điện, một người trong số đó vừa chạy vừa khóc òa lên, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.
Chỉ nghe thấy tiếng “tít”, máy phát hiện tốc độ của hắn ta chậm lại, gần như ngay lập tức đã bật ra một cảnh báo: “Cảnh báo, lượng điện của bạn chưa đạt yêu cầu, có chuyển sang chế độ nghỉ ngơi không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-game-ai-ngo-thanh-boss/chuong-200-201.html.]
Nghỉ ngơi, một ngày chỉ có 2 tiếng nghỉ ngơi, đến tối giải tán, những chú chuột bạch chạy vòng tròn gần như ngã lăn ra giường, chỉ muốn ngủ một giấc đến tận trời đất tối tăm không bao giờ dậy nữa.
Chương 201
Những ngày này, nhóm người trước đó tấn công căn cứ Noah, muốn bắt phụ nữ bên trong làm nô lệ đã nếm đủ mùi vị bị máy móc lật qua lật lại giày vò, chỉ cần lơ là một chút, máy móc sẽ tra tấn con người bằng đủ mọi cách khiến hắn hận không thể làm cho mình chưa từng lười biếng mấy phút đó.
Người đó khóc nức nở không ngừng, nhìn người đàn ông có một vết sẹo trên mặt trong số họ cũng không còn tin tưởng như lúc đầu nữa, ngược lại chỉ còn lại sự bất mãn và tức giận: “Nếu không phải anh châm ngòi thổi gió, chúng ta sẽ thảm như thế này sao? Hu hu hu, tôi thấy bọn họ đã bắt đầu chọn người ở trại bên ngoài rồi, nếu tôi...”
Người bị hắn chỉ trích lạnh lùng liếc hắn một cái, tiếp tục chạy, căn bản không muốn nói chuyện.
Trên vòng quay chuột hamster, nó sẽ vắt kiệt từng chút sức lực của người chạy, khi con người mệt đến cực điểm, tự nhiên cũng không nghĩ đến những chuyện có cũng được không có cũng chẳng sao nữa, không có thời gian để nghĩ đến những âm mưu quỷ kế, vì vậy thay vì ở đây cãi nhau với người này, còn không bằng giữ lại chút sức lực chạy thêm vài vòng, có thể phát hết lượng điện hôm nay sớm hơn để kịp thời đi nghỉ ngơi.
Một chút sức lực bị phung phí bởi việc khóc lóc thảm thiết bây giờ chỉ khiến hắn thêm đau khổ, kéo dài thêm thời gian giày vò.
Ngay lúc bọn họ đang cãi nhau ầm ĩ, một đứa trẻ ở cửa cầm miếng cá viên chiên đi ngang qua, người đàn ông vừa khóc ban nãy lập tức chạy đến bên hàng rào, đưa tay về phía đứa trẻ, ánh mắt đầy vẻ khao khát: “Cháu gái, cháu gái, làm ơn, cho chú ngửi một cái đi, chú đói lắm!”
Những người làm việc khổ sai như bọn họ chỉ được ăn lương khô, vừa khô vừa cứng, no bụng nhưng khiến hắn không muốn ăn thêm một miếng nào nữa.
Mà trong miệng thì nhạt nhẽo như sắp mất cả vị giác rồi.
Đứa trẻ cầm miếng cá viên đi ngang qua chính là Tiểu Ngải, cô bé tò mò nhìn qua bóng tối về phía hàng rào, đối diện với một đôi mắt như dã thú, sáng lấp lánh vì khao khát, Tiểu Ngải giật mình, vô thức lùi lại một bước.
Phía sau cô bé, là một người phụ nữ khác vừa đến tìm cô bé, tình cờ chứng kiến cảnh này.
Cô nhìn người đàn ông quỳ sụp trong bóng tối của hàng rào, trông vô cùng thèm thuồng và đói khát, đáng thương vô cùng, cô đưa tay xoa đầu Tiểu Ngải, nhẹ nhàng đưa miếng cá viên đến bên miệng cô bé.
Mùi thơm phức khiến Tiểu Ngải quên mất khuôn mặt méo mó mà cô bé vừa nhìn thấy.
Cô bé thích thú cắn một miếng, chỉ nghe thấy bên kia hàng rào phát ra một tiếng tru ai oán, xa xa có thể nghe thấy người đàn ông ở đó than khóc: “Vô nhân tính, bắt chúng tôi làm việc ngày đêm không ngừng cũng đành, vậy mà đến một miếng ăn cũng keo kiệt...”
Tiểu Ngải lặng lẽ nhìn về phía đó, ngoan ngoãn nhìn người phụ nữ trước mặt.
Căn cứ đối xử rất tốt với bọn trẻ như chúng. Cho nhóm con gái có phòng riêng để ở, ăn no mặc ấm, nhưng Tiểu Ngải biết, không phải ai cũng may mắn như vậy.
Trên vùng đất hoang tàn bên ngoài, có rất nhiều trẻ em c.h.ế.t đói. Miếng ăn này mặc dù là của cô bé, nhưng cũng là do căn cứ phân phát.
Người phụ nữ nhìn đôi mắt trong sáng, hiểu chuyện của cô bé, thương yêu xoa đầu cô bé --- cô đã không thể sinh con nữa rồi.