Xuyên Vào Game Ai Ngờ Thành Boss - Chương 198 - 199

Cập nhật lúc: 2025-04-12 12:51:52
Lượt xem: 27

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 198

Tiền, ai mà không thiếu chứ?

Giới hạn trên của sự tự do tài chính là 10 tỷ, đó là con số mà ngay cả khi cô có làm công nhân xây dựng trong một trăm năm cũng không kiếm được.

Cô cười nhẹ, Lệ Vi Lan lập tức hiểu ra trong lòng, ngay sau đó là một cảm giác tê dại và chua xót mơ hồ.

Trong tiếng cười của cô có chút tự giễu nhẹ. Có lẽ đối với Chanh Tử, cuộc sống của cô không có quá nhiều tiền.

Cô thiếu tiền, nhưng vẫn sẵn sàng chi một phần không nhiều của mình vào căn cứ, nói cho cùng vẫn là vì anh.

Anh đối với cô, là quan trọng đúng không!

Có được sự tự tin như vậy, câu nói tiếp theo của Lệ Vi Lan tuôn ra: “Anh muốn giúp em kiếm thêm tiền, được không?”

“Hả?” Trầm Chanh mở to mắt nhìn màn hình, ngây người.

Con trai nói muốn giúp mình kiếm tiền?

Mặc dù công ty trò chơi có chức năng đổi điểm tín dụng và tiền tệ, nhưng căn cứ mới được xây dựng, nếu con trai kiếm được một lượng lớn điểm tín dụng cho Noah, chắc chắn sẽ khiến các căn cứ khác nghi ngờ, dù có nhiều đến đâu cũng có giới hạn, vậy thì kiếm tiền bằng cách nào?

Câu tiếp theo của Lệ Vi Lan khiến Trầm Chanh càng thêm bối rối: “Bình thường em làm nghề gì? Ở chỗ này của bọn anh có thứ gì có thể đổi được tiền ở thế giới của em không?”

Trầm Chanh đã từng suy nghĩ về vấn đề này.

Mỗi ngày chỉ có thể cụ thể hóa một thứ, mỗi ngày một quả cam, nhiều lắm cũng chỉ được vài đồng, đương nhiên không thể coi là cách kiếm tiền.

Còn về việc cụ thể hóa vàng bạc đá quý, đừng nói đến việc đồ trang sức thực sự quý giá cũng là loại tiền cứng ở thời mạt thế, chỉ là giá tương đối thấp hơn một chút thôi, chỉ là nhìn thấy đồ trang sức sáng lấp lánh trong trò chơi, nếu thực sự ‘cụ thể hóa’ thành hiện thực thì không biết sẽ là loại hàng nhái thô sơ nào, chưa chắc đã đổi được bao nhiêu tiền.

Cô không có ý định làm giàu bằng cách cụ thể hóa, lúc này liền hỏi Lệ Vi Lan: “Em cùng người khác bán đồ, rõ ràng hàng của người ta không tốt bằng hàng của em, nhưng giá bán lại gấp 1,5 lần của em, anh thấy tại sao vậy?”

Những ngày này bên cạnh quầy bán trái cây của cô lại mở thêm một quầy nhỏ, chủ cửa hàng đó là một cô gái khá xinh đẹp, miệng ngọt ngào biết cách ăn nói, bày sạp bán hàng rong tự nhiên có nhiều lợi thế hơn.

Cô ta còn mua thêm đèn rọi, trái cây được chiếu sáng lấp lánh rất đẹp mắt, đĩa hoa quả cắt sẵn trông sạch sẽ, khách hàng của Trầm Chanh bị cô gái đó lấy bớt một phần, sinh ý không còn tốt như lúc mới bày sạp.

Giá đĩa hoa quả của cô gái đó đắt hơn của cô, Trầm Chanh thậm chí còn thấy có hai lần cô gái đó gọt dưa hấu sắp hỏng trước khi bày sạp --- rõ ràng là chi phí cũng sẽ thấp hơn một chút.

Nhưng lợi nhuận của người ta vẫn cao hơn cô, bán được nhiều hơn cô, không phục cũng không được!

Lúc này cô nói hơi mơ hồ, nhưng Lệ Vi Lan nghe xong liền hiểu ngay: cuộc sống của cô thực ra không như anh tưởng tượng.

Cô còn phải cùng người khác bán hàng?

Bán cái gì?

Trong lòng nghi hoặc từng đợt dâng lên, nhưng Lệ Vi Lan nhanh chóng đoán ra nguyên nhân: “Nếu anh là khách hàng của em, em sẽ bán gì cho anh?”

Con trai à!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-game-ai-ngo-thanh-boss/chuong-198-199.html.]

Trầm Chanh ngẩn người.

Đúng rồi, con trai thích ăn lo

Chương 199

ại trái cây nào?

Hình như cô thực sự không biết thì phải!

Cô ngây người do dự, trong lòng Lệ Vi Lan lại khẽ thót: những thứ cô bán ở thế giới của họ liệu có không?

Anh đã cảm thấy rằng những dự đoán trước đây của anh về cô hoàn toàn sai hướng, có lẽ thế giới cô sống không khác gì thế giới của anh.

Và môi trường sống của cô cũng không tốt hơn của anh là bao.

Cô không phải là loại thần tiên không biết đói khổ, cao cao tại thượng chỉ uống sương gió như anh từng nghĩ, ở thế giới của cô, cô cũng phải vất vả chạy đôn chạy đáo, cũng phải chăm chỉ làm việc để đổi lấy ba bữa cơm.

Vậy nên thời gian cô không quan tâm đến anh, là vì cô đang vất vả chạy đôn chạy đáo để sinh tồn sao?

“Bán đồ nhiều khi không nhất thiết phải bán đồ tốt nhất, mà phải bán đồ phù hợp nhất.” Lệ Vi Lan lấy ví dụ về bản thân, sắc mặt anh hơi ửng hồng, “Ví dụ như trong tất cả các loại quần áo, đối với anh thì đồng phục là tốt nhất, vì nhu cầu của anh là thoải mái, bền và dễ vận động. Nhưng nếu là Phó Ngôn Châu, có lẽ phải là loại vải cotton nguyên chất màu trắng tinh, không được có một sợi chỉ thừa. Vậy nên...” Anh chớp chớp mắt, “Bình thường em bán loại nào?”

Trầm Chanh ngẩn người.

Cô lặng lẽ hiểu ý của Lệ Vi Lan, đột nhiên có chút hiểu tại sao đôi khi rõ ràng cô đã tận tâm tận lực, nhưng khách hàng chưa chắc đã mua.

Khách hàng chính mua đĩa hoa quả là các cô gái trẻ, họ không nhất thiết phải nhạy cảm với giá cả, nhưng cần loại trái cây giảm cân, chua ngọt và tốt nhất là có thể đốt mỡ.

Tính như vậy, thì chưa chắc nguyên liệu thật sự mới có thể đáp ứng được nhu cầu của khách hàng, mà nên cân nhắc đến sở thích của họ, rồi mới kết hợp.

Trong lòng Trầm Chanh dâng lên một luồng phấn khích: Trời ơi, đây là trò chơi thần tiên gì vậy? Mình thế mà còn học cách kinh doanh với con trai?

TBC

Nạp 300 đồng được tặng bí kíp kiếm tiền?

Lúc này cô cảm thấy một cảm giác xa lạ rất mãnh liệt: nhìn lại trò chơi hoạt hình tinh xảo này, không hiểu sao, cô như thể nhìn thấy thế giới chân thực và chi tiết này qua đôi mắt phản chiếu của mình.

Cảm giác này chỉ thoáng qua.

Trầm Chanh lập tức nghiêm túc cảm ơn anh, nói: “Em hiểu rồi, em sẽ thử lại.”

“Hứa với anh đi,” Anh lại nhìn cô chăm chú nói, “Trước tiên hãy chăm sóc tốt bản thân mình nhé?”

Trầm Chanh nhẹ nhàng nói: “Được”, nhưng hốc mắt lại cay cay.

Con người đôi khi sẽ vì những chuyện vụn vặt, nhỏ nhặt như vậy mà cảm động, dù chỉ là một câu quan tâm, nhưng khi nghe vào tai người khác lại thành nước mắt lưng tròng. Trầm Chanh thậm chí còn nghĩ, trước kia vào lúc cô buồn nhất, tuyệt vọng nhất, nếu 300 đồng có thể đổi được một câu “Trước tiên hãy chăm sóc tốt bản thân mình” như vậy, thì cô dù có phải đi nhặt rác rất lâu cũng sẽ sẵn sàng đổi lấy 300 đồng này.

Bởi vì đằng sau câu nói này, cô có thể cảm nhận được tâm trạng quan tâm, để ý của con trai.

Lúc này Lệ Vi Lan mới đi lấy con bạch tuộc nhỏ vẫn đang gõ vào vách kính phản đối ở bên cạnh, bắt đầu thả nó vào bể.

Quyển Quyển vừa chậm rãi bò vừa vung những chiếc xúc tu còn lại phản đối điên cuồng: “Này, tôi đã đồng ý cho các người ăn chiếc xúc tu tôi vứt đi rồi, các người thế mà lại nói chuyện riêng sau lưng tôi! Ăn chân của tôi rồi còn giấu tôi nói bí mật nhỏ, hừ, tôi phải giận dỗi mới được!”

Loading...