Xuyên Vào Game Ai Ngờ Thành Boss - Chương 186 - 187

Cập nhật lúc: 2025-04-12 12:50:22
Lượt xem: 28

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 186

Tên nhóc nói xong một tràng, thấy bọn họ đều rất bình tĩnh, trong lòng hơi thở phào nhẹ nhõm.

Hắn có chút xấu hổ sờ sờ đầu mình nói: “Tên tôi là Từ Chu, dị năng hệ gió, hai người xưng hô thế nào? Là người yêu sao?”

Nhìn người đàn ông này dịu dàng chu đáo như vậy, còn biết lau ghế trước, Từ Chu cảm thấy quan sát của mình hẳn là không sai.

Ai ngờ hắn hỏi vậy, cách hỏi mà bình thường các cặp đôi sẽ rất vui vẻ trả lời lại đổi thành sự do dự của người đàn ông, còn người phụ nữ thì vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh tanh.

Hả? Cãi nhau sao?

Hắn đang định nói tiếp thì nghe thấy tiếng “cộc cộc cộc” ba lần trên cửa, Lệ Vi Lan và Trầm Chanh đều nghe rất rõ!

Kể từ khi Trầm Chanh cụ thể hóa cơ thể chiếu hình, màn hình trò chơi và cơ thể của cô chia sẻ thị giác, tức là khi ở trong nhà, cô cũng mất đi khả năng gian lận có thể trực tiếp mở góc nhìn thấu thị như “Tiên tri” trước đây, đổi lại là một bộ kỹ năng hoàn chỉnh của Druid.

Trầm Chanh cẩn thận biến mình thành gấu, lắc mình một cái đã biến thành một con gấu nâu to lớn lăn lộn trên mặt đất, lắc lư đi tới mở cửa.

“!!!” Biến người thành vật!

Từ Chu giật mình.

Ngay cả Lệ Vi Lan không biết cơ thể này của cô có kỹ năng gì cũng phải kinh ngạc, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ mập mạp ngốc nghếch của cô, anh lại không nhịn được bắt đầu tưởng tượng, liệu đây có phải là chân thân của cô không?

Trầm Chanh khéo léo mở cửa, nhìn trái nhìn phải một lúc, quay lại chớp chớp mắt vô tội nhìn Lệ Vi Lan: “???” Tầm nhìn của gấu không được rõ lắm. Hình như nên biến thành báo gấm thì phải...

Nhưng kỹ năng biến thành động vật khác vẫn đang trong thời gian hồi chiêu, lúc này cô bị nhốt trong cơ thể gấu rồi!

Lệ Vi Lan đi tới.

Cửa ra vào yên tĩnh, quả thực không có gì cả.

Mặc dù Trầm Chanh mất một chút thời gian để sử dụng kỹ năng cho bản thân, nhưng trong thời gian ngắn như vậy... Nếu có người, làm sao có thể thoát khỏi tai của bọn họ?

Không có ai...

Lệ Vi Lan đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, anh khom người xuống, cẩn thận quan sát con đường trước cửa.

Dưới ánh trăng lấp lánh, dường như có một vệt nước mờ ảo, kéo dài từ bên cửa đến hướng hồ.

Vệt nước này mờ mờ ảo ảo, không nhìn rõ lắm, nhưng dưới ánh trăng vẫn có thể thấy được dấu vết phản chiếu.

Anh đưa tay nhẹ nhàng chạm vào mặt đất, quả nhiên, có một chút chất nhờn mờ ảo dính vào tay anh.

Đưa tay lên mũi nhẹ nhàng ngửi, anh ngửi thấy một mùi tanh rất nhẹ.

Ánh mắt hướng về phía hồ cách đó bốn năm mét, Lệ Vi Lan quay người đứng dậy, giơ tay ra cho Trầm Chanh xem chất nhờn trên tay, nhưng ngay khi anh vừa mở lòng bàn tay ra, ở hướng ngược lại với anh, Trầm Chanh lại nhìn thấy rõ ràng, trong nước đột nhiên nổi lên một xúc tu trong suốt khổng lồ, giống như roi da vậy, quất về phía Lệ Vi Lan!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-game-ai-ngo-thanh-boss/chuong-186-187.html.]

Lệ Vi Lan quay lưng về phía xúc tu, căn bản không nhìn thấy động tác của nó, Trầm Chanh nhìn rất rõ, cô chỉ huy nhân vật lao về phía trước---con gấu khổng lồ dùng m.ô.n.g đẩy mạnh cơ thể anh, gầm lên một tiếng rồi lao về phía xúc tu quất tới!

Quái vật xúc tu rõ ràng đã sợ hết hồn.

Cái m.ô.n.g mập mạp của con gấu đã đẩy Lệ Vi Lan lăn một vòng, khi người đàn ông đứng dậy quay đầu lại thì chỉ thấy con gấu khổng lồ vỗ một cái xuống nước, b.ắ.n tung tóe nước: Nước hồ đen ngòm, con gấu khổng lồ và xúc tu lăn thành một cục, nước b.ắ.n tung tóe nhưng không nhìn thấy đối tượng chiến đấu, khiến anh kinh hãi.

Chương 187

Trầm Chanh chỉ huy con gấu béo lao xuống nước, lúc này mới phát hiện ra bản thể của quái vật xúc tu lớn đến kinh người: Xúc tu vung lên có đến tám cái, bị cô vỗ một cái nằm dưới thân là một cái, vẫn là cái nhỏ nhất.

Cô ngồi bẹp dí cái này dưới thân, dùng cái m.ô.n.g béo đè chặt, một cái vuốt khác vung lên sử dụng kỹ năng xé rách, chỉ nghe thấy “phụt” một tiếng, cái xúc tu lớn này đã bị vuốt sắc bén cắt đứt một nửa.

Bản thể đau đớn, chỉ nghe thấy trong nước vang lên một tiếng ầm ầm, con quái vật đó vội vàng lùi lại, chìm vào trong nước không thấy đâu.

Trầm Chanh ngậm xúc tu bò lên khỏi mặt nước, rũ rũ bộ lông dày trên người, hất nước tung tóe rồi mới chậm rãi đi đến bên Lệ Vi Lan, dùng cơ thể béo ú húc húc anh, “bịch” một tiếng nhả cái xúc tu lớn trong miệng ra.

Lệ Vi Lan đưa tay ra xoa xoa cái đầu ướt sũng của cô, không hề sợ vẻ ngoài hung dữ của cô, vùi mặt vào mặt gấu của cô, thở dài một hơi.

“...” Con bị sao vậy? Làm nũng à?

Trầm Chanh bị anh cọ xát đến nỗi trong lòng nóng như lửa đốt.

Lệ Vi Lan phải mất một lúc lâu mới bình tĩnh lại, vừa rồi anh quay lưng đi đã thấy cô chẳng màng gì, lao thẳng xuống nước.

Anh nghe thấy tiếng động phía sau, tay cũng đã nắm chặt Sấm sét. Nhưng anh không ngờ rằng động tác của cô lại nhanh hơn phản ứng của anh, khi cô húc anh lao lên, nhìn mặt hồ đen ngòm, anh lại cảm thấy một nỗi sợ hãi sâu sắc.

Lúc đó anh đã biết, anh không thể mất cô.

Bất kể mối liên hệ này có vi diệu đến đâu, bất kể mối quan hệ này có mơ hồ đến đâu, anh chỉ có một suy nghĩ, đó là anh không thể chấp nhận mất cô.

Lệ Vi Lan đột nhiên buông con gấu ra.

Con gấu gãi đầu một cách nhân tính hóa, ngoan ngoãn đẩy xúc tu bạch tuộc về phía anh, giọng nói cười tủm tỉm của Trầm Chanh vang lên: “Xúc tu bạch tuộc, chúng ta nướng thử xem? Chắc ngon lắm!”

Câu nói này của cô khiến Lệ Vi Lan vừa buồn cười vừa bất lực.

Anh nhìn con gấu một cách sâu sắc, thở dài buồn bã rồi mới gật đầu: “Được.”

TBC

Từ Chu mang theo đá lửa, trong không gian của Lệ Vi Lan vốn đã có một ít gia vị như bột ớt và muối, nhóm một đống lửa nhỏ trong nhà, Lệ Vi Lan cắt xúc tu thành từng miếng nhỏ rắc một ít bột thì là và ớt lên rồi nướng trên lửa, con gấu ngồi bên cạnh dùng móng vuốt béo ú cào cào mặt mình, trên mặt gấu mơ hồ có thể thấy một chút biểu cảm tủi thân.

Lệ Vi Lan không biết có phải mình nghĩ nhiều không: Tủi thân? Rõ ràng biết rằng linh hồn của cô không ở trong cơ thể này... Có lẽ chỉ là ảo giác thôi.

Nhưng Trầm Chanh thực sự cảm thấy hơi buồn, cô nhìn đồng hồ, thời gian thực tế cũng gần 12 giờ rồi, mặc dù trò chơi di động chỉ có hình ảnh không có mùi vị, không đến mức thèm chảy nước miếng, nhưng nhìn vào trạng thái và giới thiệu bên cạnh “xúc tu nướng”, còn có trạng thái cuộn tròn xèo xèo, cô cảm thấy nước miếng sắp tràn ra rồi.

Đêm khuya thả độc, con ơi con không biết điều gì cả!

Người khóc lóc trong lòng cô vừa khóc được một lúc, nhìn thấy xiên đầu tiên trên lửa đã nướng xong, nhưng Lệ Vi Lan lại cẩn thận thổi thổi trước, dùng tay nhẹ nhàng véo một miếng nhỏ nhét vào miệng con gấu.

Loading...