Xuyên Vào Game Ai Ngờ Thành Boss - Chương 170 - 171

Cập nhật lúc: 2025-04-12 07:37:11
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/706qrPyEa2

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 170

“...” Sao lại thấy tâm trạng của người này kỳ quái thế nhỉ.

Tuy Phó Ngôn Châu không giỏi giao tiếp, nhưng hắn cũng cảm nhận được rõ tâm trạng của đối phương có vài lần d.a.o động nhẹ, từ sự thù địch và dò xét lúc đầu, đến dần dần tiêu tan, rồi đến sự quan tâm đột ngột tăng vọt, cuối cùng là sự thoải mái, đột nhiên hắn cảm thấy đến căn cứ Noah có vẻ không phải là một ý kiến hay cho lắm.

Không lâu sau, cô gái mặc đồ đỏ đã dẫn hắn vào trước đó đã mang đồ ăn đến, Phó Ngôn Châu ngửi thấy một mùi thơm của gạo cực kỳ tinh khiết, dạ dày vốn đã đói đến mức như không tồn tại của hắn bắt đầu kêu ầm ĩ, ánh mắt vốn đã tối sầm lại sáng lên trong nháy mắt: Điều này hoàn toàn không giống với những gì hắn nghĩ!

Phó Ngôn Châu không phải không muốn ăn, mà là năng lực của hắn bẩm sinh sẽ khuếch đại tất cả các giác quan xung quanh: Vị giác cũng vậy.

Những xúc tu tinh thần giống như hàng triệu sợi lông tơ nhỏ, vừa mang lại cho hắn khả năng quan sát và phân tích mở rộng, vừa mang lại rất nhiều phiền toái.

Vì vậy, tất cả các nguyên liệu thực phẩm chưa được làm sạch, môi trường ô nhiễm, đối với hắn đều là sự chịu đựng cực hạn.

Mỗi giây trôi qua đều là một sự tra tấn lặp đi lặp lại đối với bản thân.

Nhưng cháo gạo lần này mang đến lại khác, mùi vị rất nhạt, không có gia vị gì, nhưng lại thấm vào tim phổi, đây là lần đầu tiên hắn ăn thức ăn mà không hề đau đớn kể từ khi thức tỉnh năng lực.

Yến Hồng Ngọc nhìn Phó Ngôn Châu ăn ngấu nghiến, trên mặt viết đầy hai chữ “ghét bỏ.”

Có ý gì? Trước đây bọn họ cho hắn ăn thức ăn cho lợn sao? Bây giờ cháo Lệ ca mang đến là tiên dược?

Người này đã sống sót thế nào trên vùng đất hoang?

Kén ăn như vậy... Ngày tận thế đã bắt đầu được một năm rồi, dù là công chúa nhỏ cũng không thể kiêu căng đến mức này chứ?

Nhưng Phó Ngôn Châu lại không để ý đến sự ghét bỏ trong đôi mắt cô ta, hắn ăn ngấu nghiến xong mới cảm thấy toàn thân như có sức lực, giống như cả người cuối cùng cũng sống lại, hắn ngẩng đầu cười, hỏi Yến Hồng Ngọc: “Phòng thí nghiệm của căn cứ ở đâu?”

“Cái gì?” Yến Hồng Ngọc không nghe rõ, hơi khựng lại.

“Phòng thí nghiệm.” Phó Ngôn Châu khựng lại, “Hôm đó tôi từ chối chỉ định, là phòng thí nghiệm.”

***

Khi Trầm Chanh lên mạng, trò chơi hiển thị [Cây công nghệ đã mở], [Nghiên cứu căn cứ đã tiến hành]

Hả?

Cô ngẩn người: Chỉ trong khoảng thời gian ngắn cô không lên mạng đã xảy ra chuyện gì vậy?

Tính thời gian thì con trai cũng nên quay về căn cứ rồi, chẳng lẽ là con trai tự thuyết phục được nhà khoa học điên gầy trơ xương kia?

Oa, quả nhiên là một đứa trẻ trưởng thành, biết tự mình làm nhiệm vụ rồi!

Trầm Chanh vui vẻ lật xem lại nhật ký, phát hiện ra rằng khi cô không trực tuyến, trò chơi đã làm mới một vài nhật ký: [Lệ Vi Lan đã đến thăm Phó Ngôn Châu]

[Lệ Vi Lan nấu cháo gạo và đưa cho Phó Ngôn Châu]

[Phó Ngôn Châu ăn no và lên đường đến phòng thí nghiệm làm việc]

[Nhắc nhở: Nhân vật chính cần lời khen ngợi tích cực của bạn, hãy khen ngợi nhân vật phụ và tăng chỉ số tâm trạng!]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-game-ai-ngo-thanh-boss/chuong-170-171.html.]

“...” Trầm Chanh nhìn thấy thông báo này không nhịn được bật cười.

Với vẻ ngoài bình thường lạnh lùng như băng sơn của đứa nhỏ kia, sao lại không nhìn ra được, hóa ra con là đứa như vậy! Thích mẹ khen ngợi và thổi phồng!

Chương 171

Được rồi, được rồi, nhưng là đứa con mình nuôi, thổi phồng một chút cũng không sao!

Trầm Chanh mở trang nhân vật chính trước, cười tươi nói: “Chào buổi tối, Lệ Vi Lan.”

“Chào buổi tối, Chanh Chanh.” Đứa trẻ vốn dường như đang suy tư ngẩng đầu lên.

“Tôi phát hiện ra rằng phòng thí nghiệm của căn cứ đã bắt đầu hoạt động, Phó Ngôn Châu phiền phức như vậy mà anh cũng giải quyết được, anh thật sự quá lợi hại!” Trầm Chanh vốn chỉ định khen vài câu, khen xong mới phát hiện ra thật lòng cảm thấy anh lợi hại, ngoài ra cô cũng thực sự tò mò, không nhịn được hỏi, “Anh đã làm thế nào để Phó Ngôn Châu đi làm vậy?”

“...” Vừa lên đã là Phó Ngôn Châu.

Lệ Vi Lan hơi nhíu mày.

Mặc dù đã thử dò xét và xác định mối quan hệ giữa cô và Phó Ngôn Châu hoàn toàn khác với mối quan hệ giữa cô và anh, nhiều nhất cô cũng chỉ nhìn Phó Ngôn Châu một chút, nhưng sẽ không nói chuyện với hắn, cũng sẽ không quan tâm đến hắn như quan tâm đến anh, nghe cô vừa mở miệng đã là Phó Ngôn Châu... Trong lòng anh vẫn không vui lắm.

“Hắn chỉ kén ăn thôi, muốn hắn đi làm đàng hoàng, chỉ cần cho hắn ăn những món đủ ngon là được, mà yêu cầu ngon của hắn khác với người khác.” Giọng anh nhàn nhạt, không muốn nhắc đến hắn nữa, trực tiếp chuyển sang chủ đề khác, “Ngoài Phó Ngôn Châu ra, Hi Bắc cũng đang trong quá trình hồi phục.”

Nói mua Thự Quang về để đập đi đương nhiên chỉ là lời nói tức giận.

Mặc dù đó là ký ức đau khổ, nhưng vì thuốc đã được chế tạo ra, nên bản thân loại thuốc này là vô tội.

Lệ Vi Lan không định lãng phí như vậy, Thự Quang có thể chữa khỏi cho Hi Bắc, mà Hi Bắc chính là mạng sống của Hi Nam.

Một lọ thuốc thực tế là trái tim của hai dị năng giả, Lệ Vi Lan không do dự nhiều.

Hi Bắc đã uống Thự Quang xong thì ngủ thiếp đi.

Trầm Chanh nhìn chỉ số tâm trạng của Lệ Vi Lan, từ “nhiều mây” lúc đầu đã chuyển thành “mưa nhỏ”, mặc dù vẫn chưa đến mức căng thẳng như sấm chớp, nhưng có vẻ như... lời khen của cô thực sự không có tác dụng gì?

TBC

Trầm Chanh hơi nghi ngờ về cuộc đời mình.

Ở ngoài đời, cô không giỏi dỗ dành người khác, nhưng chủ yếu là vì ở ngoài đời cô thực sự rất mỏng da.

Nhưng đây là một trò chơi mà! Là một trò chơi mà cô gần như biết mọi cử động, tính cách, sở thích và thói quen của nhân vật phụ!

Cô thậm chí còn không dỗ dành được tâm trạng của con trai, hu hu hu, Trầm Chanh sắp cảm thấy mình trở thành một bà mẹ không đạt chuẩn rồi.

Nhưng nghĩ đến điều này, ánh mắt của Trầm Chanh dừng lại ở câu nói vừa rồi của đứa trẻ “Yêu cầu ngon của hắn khác với người khác.”

Con trai có thể khiến Phó Ngôn Châu đi làm, bởi vì hắn biết Phó Ngôn Châu muốn gì.

Và khi giao tiếp giữa người với người, muốn đối phương thoải mái, không phải là nói và làm theo ý mình, mà là... phải suy nghĩ xem, nhu cầu của đối phương là gì!

Mỗi người trong trò chơi đều có nhu cầu cốt lõi của riêng mình, vậy nhu cầu của con trai là gì? Nhiệm vụ nói rằng anh cần được khen ngợi, vậy lời khen ngợi này... biểu hiện cụ thể là gì?

Trong đầu Trầm Chanh lóe lên một tia chớp, trong cuộc đời cô, không ai dạy cô những đạo lý đối nhân xử thế này --- cuối cùng vẫn phải học trong trò chơi.

Loading...