Xuyên Vào Game Ai Ngờ Thành Boss - Chương 164 - 165

Cập nhật lúc: 2025-04-12 07:36:22
Lượt xem: 28

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 164

Ngay lập tức, đội hình ba người lớn ở bên ngoài xuất hiện lỗ hổng, Lệ Vi Lan nhìn con mèo lớn lao tới, không còn nương tay nữa, ánh sáng cắt không gian lóe lên, cái đuôi của con mèo lớn cùng với một đám xương m.á.u rơi xuống!

Cắt không gian của anh là một dị năng vặn vẹo không gian cấp cao, trong nháy mắt phát động, có thể cắt ra khe hở không gian, mà vết cắt đứt xuống đều tăm tắp, trước khi con mèo lớn kịp phản ứng, cái đuôi đã không thấy đâu.

Cơn đau dữ dội khi bị cắt đuôi cộng với sự tức giận vì m.ô.n.g mát lạnh, khiến con mèo lớn không còn giữ được sự bình tĩnh và lạnh lùng mà rình rập như trước, mà toàn thân dựng hết cả lông, cái m.ô.n.g không còn đuôi đè xuống, nó nhìn chằm chằm Lệ Vi Lan với vẻ oán độc, “a-o-u” một tiếng rồi điên cuồng xông tới!

Lệ Vi Lan chính là muốn như vậy.

Anh dang hai tay ra, Sấm Sét kích phát ra một luồng sáng chói như ban ngày, đánh vào con mèo lớn ở cự ly gần, phát ra tiếng lông bị điện giật “xèo xèo xèo.”

Con mèo lớn ngã xuống, không một tiếng động, rõ ràng nó là con đầu đàn của đám mèo biến dị này, lúc này nó ngã xuống, mấy con bên cạnh lập tức sợ hãi, không dám tiến lên.

“Dừng tay, a a a, các người dừng tay!” đột nhiên truyền đến tiếng hét chói tai của phụ nữ từ trên tầng hai biệt thự, chỉ nghe thấy tiếng dép lê “thùng thùng thùng” chạy xuống lầu, từ tầng hai chạy xuống một người phụ nữ mặc váy ngủ màu trắng, toàn thân sạch sẽ trắng trẻo mịn màng, cô ta chạy đến bên con mèo lớn bị điện cháy, muốn đưa tay ra nhưng lại không dám, ngẩng đầu lên, dưới mái tóc đen dài lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp như hoa.

Ngay cả Trầm Chanh đang xem phim với vẻ thích thú trước màn hình cũng khẽ “ồ” một tiếng: Đồ họa game càng làm nổi bật dung nhan hoa nhường nguyệt thẹn của cô gái này, trong tận thế mà vẫn có thể xinh đẹp như vậy, chẳng lẽ cô gái này là cặp đôi của con trai cô?

Nghĩ đến đây, không hiểu sao Trầm Chanh lại thấy hơi khó chịu, cô hơi nhíu mày, nhìn lại khuôn mặt của con trai vẫn lạnh lùng như cũ, ngay cả bàn tay cầm Sấm Sét cũng không có bất kỳ gợn sóng nào.

Anh lạnh lùng nói: “Những con súc sinh này là do cô nuôi?”

Cô gái tức giận trừng mắt nhìn anh, ngay cả trong bóng tối, đối mặt với một đám đàn ông như vậy, cô gái chỉ nhẹ nhàng dựa cơ thể vào bộ lông bị cháy xém của con mèo lớn.

Nước mắt cô ta rơi từng giọt, Trần Phong và Hi Nam kinh ngạc phát hiện, ở nơi nước mắt cô ta chảy qua, bộ lông cháy đen của con mèo lớn thực sự phục hồi từng chút một!

Hai người nhìn nhau, đều nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt đối phương.

Cô gái này... là dị năng hệ trị liệu khan hiếm và quý giá nhất trong tận thế!

Gọi là bảo mẫu!

Hơn nữa nhìn bộ dạng của những con quái thú này thì rất nghe lời cô ta, người phụ nữ này tự mình có thể chữa bệnh, còn nuôi một đàn thú dị năng như vậy, hẳn là trong thế giới này cũng có thể sống như cá gặp nước!

Cũng chẳng trách khu biệt thự này không có người, có lẽ khu biệt thự này chỉ có một mình cô gái này ở!

Con mèo dưới tay cô gái yếu ớt kêu “meo meo” hai tiếng, vật theo chủ, có lẽ là nhận ra chủ nhân của mình sẽ chống lưng cho nó, con mèo lớn vốn đã ủ rũ bỗng “a-o-u” hai tiếng, rõ ràng là đang mách tội.

Chương 165

Biểu cảm trên mặt Lệ Vi Lan chỉ còn lại sự mất kiên nhẫn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-game-ai-ngo-thanh-boss/chuong-164-165.html.]

Cô gái nín khóc mở mắt nhìn anh: “Tại sao lại làm hại Hổ Tử của tôi? Rõ ràng là các người xông vào nhà chúng tôi, Hổ Tử chỉ bảo vệ chủ thôi!”

“...” vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Nhưng những gì cô ta nói lại có vẻ rất có lý.

Hi Nam và Trần Phong cùng lúc nảy ra suy nghĩ như vậy: Chỗ nào không đúng nhỉ?

Hai người không nghĩ ra.

Lệ Vi Lan lạnh lùng nhìn cảnh người mèo nương tựa vào nhau, mặt không biểu cảm, vừa không nói cô ta nói sai, cũng không như cô ta mong muốn mà mềm lòng nói xin lỗi.

Gió đêm lạnh thổi qua, tiếng nức nở nhẹ nhàng của cô gái dần yếu đi, đôi mắt đẫm lệ của cô ta mang theo sự oán hận nhàn nhạt: Những người này làm sao vậy? Dỗ dành một cô gái nhỏ cũng không biết sao?

Cũng chính lúc này, bên cạnh truyền đến giọng nói mềm mại như mèo con của Tiểu Ngải, giọng nói của trẻ con vừa ngây thơ vừa đáng yêu, nhưng nội dung nghe vào tai người phụ nữ thì lại không phải như vậy: “Chị ơi, con mèo lớn của chị có thể chữa bệnh, tay em cũng rất đau...” Cô bé yếu ớt giơ chắny vàng vọt, gầy gò của mình lên, trên chắny vừa có vết bầm tím vừa có vết xước, là do lúc nãy cô bé tránh chó tấn công mà bị cọ xát trên mặt đất, vết m.á.u lẫn với bùn đất, nhưng cô bé không khóc cũng không ầm ĩ, chỉ mở to mắt hỏi: “Chị ơi, nếu chúng ta không đánh nhau nữa, chị có thể chữa tay cho em không?”

Lệ Vi Lan khoanh tay trước ngực, đáy mắt thoáng qua một tia chế giễu nhàn nhạt, tia chế giễu này là dành cho Trần Phong bên cạnh, trong mắt hắn lóe lên tia hy vọng: Không đáng tin.

Người phụ nữ sửng sốt.

Ngay sau đó, trong mắt cô ta lóe lên một tia tức giận, chỉ ôm chặt con mèo lớn trong lòng: “Các người đánh bị thương mèo và chó của tôi, vậy mà còn muốn tôi chữa bệnh? Được thôi! Đổi vật tư!”

Trong mắt Trần Phong thoáng qua sự không hài lòng.

Nếu cô gái này thực sự muốn hóa giải mâu thuẫn, không muốn đánh nhau nữa, chữa vết thương cho một đứa trẻ chỉ là chuyện nhỏ: Trẻ con vốn không phải là lực lượng chiến đấu chính, những đứa trẻ sống sót trong đội của họ cũng không phải loại ngang ngược vô lý, Tiểu Ngải lại càng là cục cưng của đám trẻ mồ côi.

Huống hồ vết thương trên người Tiểu Ngải chỉ là vết thương nhỏ, không tốn bao nhiêu dị năng. Sự phấn khích khi gặp một dị năng giả hệ trị liệu hiếm có dần nguội lạnh, Trần Phong tiến lên kéo Tiểu Ngải, mơ hồ bày ra tư thế phòng bị: hắn không quên, vừa rồi chính những con thú biến dị này là kẻ tấn công trước, hơn nữa còn lao thẳng về phía bọn trẻ!

Lệ Vi Lan lạnh lùng nhìn cô gái trông có vẻ yếu đuối, mềm mại, chỉ hỏi cô ta một câu: “Những con thú biến dị này của cô hẳn đều phải ăn thịt, bình thường cô cho chúng ăn gì?”

Cô gái sửng sốt.

Cô ta không trả lời, nhưng sắc mặt của Trần Phong và những người khác lại hơi thay đổi.

TBC

Nếu những con thú biến dị chưa từng ăn thịt người, sao lại lao thẳng về phía bọn trẻ?

Trước thời mạt thế, không ít mèo mèo, chó chó là bạn đồng hành lớn lên cùng trẻ con, nhưng vừa rồi mọi người đều nhìn rõ ràng, con ch.ó đầu tiên lao về phía Tiểu Ngải nhỏ tuổi nhất trong đội, còn mấy đứa con trai khác cao hơn một chút nhưng gầy hơn thì nó chẳng thèm nhìn, đúng là biết chọn mục tiêu!

Loading...