Xuyên Vào Game Ai Ngờ Thành Boss - Chương 119

Cập nhật lúc: 2025-04-12 01:21:16
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/706qrPyEa2

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sắc mặt hắn biến đổi, ba bước thành hai xông vào nhà, Lệ Vi Lan thấy hắn vội vã như vậy cũng bước nhanh hơn một chút.

Hai người xông vào phòng, khi nhìn thấy đám trẻ con nằm la liệt trên sàn nhà vừa rên vừa rỉ rỉ, Trần Phong sửng sốt: “Xảy ra chuyện gì!”

Hắn kéo đứa trẻ lớn tuổi nhất, vội vàng hỏi: “Có chuyện gì?”

Đứa trẻ vẫn nằm rên rỉ trên sàn, xoa bụng, nhưng trên mặt lại nở nụ cười mơ màng: “Trần ca, vui quá. Ăn no quá. Vừa nãy có một con mèo lớn chơi với chúng em...”

“Cái gì?” Lần này là Lệ Vi Lan lên tiếng.

Anh nhìn thấy nồi sữa và dấu vết ăn uống còn sót lại trên sàn, anh cầm nồi lên, dùng đầu ngón tay khẽ chạm vào, đồng tử Lệ Vi Lan hơi co lại: Chỉ cần chạm nhẹ như vậy, anh đã dám chắc chất liệu của cái nồi này hoàn toàn khác biệt so với những cái khác.

Giống như bốn bức tường của căn cứ Noah, loại vật liệu này căn bản không phải thứ mà người sau thời mạt thế có thể chế tạo ra.

Lệ Vi Lan dám chắc: Đây là đồ do cô để lại.

Cô đã đến đây! Cảm giác bị theo dõi trong quán bar vừa nãy quả thực không phải ảo giác của anh, mà là cô thực sự đã đến!

Mèo?

Những đứa trẻ này nói con mèo lớn là sao?

Vẻ vội vã trên mặt anh khiến đứa trẻ vẫn đang rên rỉ ôm bụng hơi sợ, nó khẽ giật mình, ngẩng cổ trừng mắt nhìn Lệ Vi Lan: “Anh là ai?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-game-ai-ngo-thanh-boss/chuong-119.html.]

Trần Phong bước lên ngăn đứa trẻ lớn nói tiếp, hắn nghiêm khắc nói: “Không được vô lễ. Sau này vị Lan tiên sinh này chính là chủ nhân của chúng ta.”

“Trần ca!” Đứa trẻ nghe xong thấy không ổn, ánh mắt chứa đựng sự căm hận liếc nhìn Lệ Vi Lan, nó nhìn người đàn ông có vẻ ngoài trời sinh đã mang theo ba phần tà khí này một cách soi mói, “Có phải hắn ta ép Lam ca nô lệ không? Tôi... Tôi nhiều nhất còn hai năm nữa là có thể gia nhập đội bảo vệ căn cứ, tôi sẽ không làm phiền anh quá lâu nữa đâu! Anh không cần vì chúng tôi mà làm vậy!”

Trần Phong lắc đầu, hắn ngồi xổm xuống, nghiêm túc nói: “Không phải nô lệ. Chỉ là chúng ta phải đổi chỗ ở thôi.”

Bên này họ đang bàn bạc, ánh mắt Lệ Vi Lan lại đảo khắp phòng, cho dù không tìm thấy dấu vết gì khác, nhưng một loại trực giác nào đó vẫn liên tục nói với anh, người cho những đứa trẻ này ăn no, chơi với chúng chính là cô, không thể là người khác.

Lệ Vi Lan thậm chí còn may mắn nghĩ rằng, cô không tiện xuất hiện trước mặt anh, nhưng đối với những đứa trẻ thì có lẽ không phải như vậy.

Chỉ là khi đối diện với những đôi mắt sợ sệt kia, cuối cùng Lệ Vi Lan thở dài.

Một cô bé ở góc phòng có lẽ nhìn thấy sự lo lắng và sốt ruột trong mắt anh, cô bé tiến lại gần, nhỏ giọng nói với Lệ Vi Lan: “Vừa nãy có một con mèo lớn, ngoan lắm, chơi với chúng em một lúc, lăn ra xoa bụng cho chúng em, vừa mới đi thôi...”

“Không phải là một người chị sao?” Lệ Vi Lan không cam lòng hỏi thêm một câu.

Có lẽ, là chị gái biến thành mèo?

“Không phải, anh trai.” Cô bé nhẹ nhàng phủ nhận.

Lệ Vi Lan khẽ thở dài, gật đầu quay sang Trần Phong: “Đây hẳn là 20 đứa trẻ mà anh nói đúng không?”

Trần Phong gật đầu.

TBC

“Tôi sẽ chuẩn bị khẩu phần ăn và mang đến cho các em,” Tâm trạng Lệ Vi Lan hơi chùng xuống, nhưng vẫn nói, “Đừng quên chuyện anh đã hứa với tôi.”

Loading...