Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 99
Cập nhật lúc: 2024-10-25 09:47:14
Lượt xem: 30
Ông cụ Hồ cũng phiền muộn, túm tóc nghĩ ngợi nửa ngày mới lên tiếng: “Nếu không thì để Trường Sinh đi tiếp xúc với con gái nhà người ta trước đi.”
Mặc dù Trường Sinh nhà ông ta chưa từng ra đồng, nhưng đã từng học cấp hai, là người biết đọc sách. Bây giờ ở trong nhà cũng đang ôn tập. Thôn Tịnh Thủy sát bên sẽ xây dựng trường làng, chắc chắn Trường Sinh nhà mình làm nghề thầy giáo sẽ không thành vấn đề.
Trường Sinh trắng trẻo gầy gò không giống các bé trai khác, miệng lưỡi cũng ngọt sẽ làm cho con gái nhà người ta yêu thích.
Liệt nữ sợ triền lang* mà.
*Con gái dù cứng rắn đến đâu cũng sẽ sợ con trai bám mãi không buông, cuối cùng cũng sẽ bị chàng trai chinh phục.
*Con gái dù cứng rắn đến đâu cũng sẽ sợ con trai bám mãi không buông, cuối cùng cũng sẽ bị chàng trai chinh phục.
DTV
Chỉ cần Sở Thấm đồng ý, người khác có không chịu đến mấy cũng chẳng làm gì được.
Thím Hồ gật đầu: “Đành phải vậy thôi. Đợi vụ thu hoạch hè kết thúc rồi nói sau. Khoảng thời gian này con sẽ quan sát thêm.”
Tại sao ư? Vào vụ thu hoạch hè, thời tiết nóng bức thế này, Trường Sinh nhà bọn họ mà đi ra ngoài làm sao chịu đựng nổi.
Thế là gần như trong khoảng thời gian thu gặt cải dầu, Sở Thấm chưa phải gặp “bạn khác giới”, nhưng luôn cảm nhận được mình bị nhìn chằm chằm. Cô rất nhạy cảm với ánh mắt của người khác, nên chẳng mấy chốc đã phát hiện ra người nhìn mình chăm chú là thím Hồ trong thôn.
Quái lạ, cô và thím Hồ không thân thiết, bà ta cứ nhìn cô chăm chú làm gì? Sở Thấm trở nên cảnh giác, chẳng lẽ ruộng khoai lang nhà mình đã bị phát hiện rồi ư?
Không phải chứ? Thậm chí thím Hồ còn chưa đặt chân đến sườn núi kia của nhà cô mà.
Sau vài ngày đề phòng, Sở Thấm không tìm ra vấn đề gì. Thím Hồ chỉ quan sát cô, thỉnh thoảng còn nhìn cô cười cười... Cô cũng mặc kệ, chỉ tập trung làm việc.
Vụ thu hoạch hè kéo dài tầm nửa tháng, đợi đến khi bước vào tháng tám thì vùng cải dầu cuối cùng cũng đã thu gặt xong.
Sau đó là đụn và phơi nắng. Việc này cũng được chú trọng.
Chồng cải dầu đan xen nhau, trong quá trình đó không được chồng quá sát mà phải chừa lại khe hở, như vậy mới có thể thông gió tỏa nhiệt. Quan trọng nhất là công việc phơi nắng này phải hoàn thành trong ngày nắng, bằng không lại phải tốn công sức chuẩn bị rơm rạ để lót và vải bạt để che kín cải dầu nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-99.html.]
“Mọi người đều vất vả rồi. Đầu tiên hãy nghỉ ngơi hai ngày đi, đợi ngày kia hẵng tới tuốt hạt.” Hàn Định Quốc căn dặn.
Cải dầu phải phơi năm sáu ngày. Đống sớm nhất kia cũng phải đợi ngày kia mới có thể tuốt hạt.
Mấy ngày này các thôn dân thật sự mệt lả người, nên dứt khoát cho họ nghỉ ngơi hai ngày, để khỏi bị mệt đến đổ bệnh.
Dưới ánh nắng chói chang bị đen đi hai tông, cuối cùng Sở Thấm cũng có thời gian để nghĩ đến chuyện có phải thím Hồ đã phát hiện ra ruộng khoai lang của cô rồi hay không.
Hôm nay, coi như trời đã mát mẻ vài độ.
Sáng sớm gió thổi rất thoải mái. Sở Thấm đã cạn kiệt lương thực tích trữ đeo gùi trên lưng chuẩn bị đi vào núi hái ít rau dại để làm bánh bao rau.
Vì gần đây thiếu nước nên vườn rau trong nhà tăng trưởng không mấy khả quan. Ban đầu Sở Thấm có thể tưới nước mọi lúc, nhưng trong thôn có nhiệm vụ quan trọng, trong nhà còn có hai con heo suốt ngày kêu gào đòi ăn cùng với hai mẫu ruộng khoai lang quan trọng nhất kia... Sở Thấm thật sự không có tâm tư để lo cho vườn rau nữa.
“Cháu phải siêng năng trồng trọt.” Thím Sở cùng đi lên núi cười nói: “Cháu hãy tranh thủ trước khi vào thu mà trồng tiếp đi, đừng để thiếu đồ ăn vào mùa đông.”
Sở Thấm thật xúi quẩy. Nửa đường gặp phải thím Sở, xem ra lần này cô không thể sử dụng ba lô không gian rồi.
Cô gật đầu đáp: “Cháu biết rồi, trong nhà vẫn còn ít hạt giống cải trắng và cà rốt.”
Hai người đến một nơi gọi là vách núi Tùng Sơn. Ở đây vẫn được xem là có nhiều rau dại.
Lúc này đang là thời kì giáp vụ, lương thực tích trữ vào năm ngoái gần như đã ăn thấy đáy, còn lương thực năm nay vẫn đang ở trong đất chưa tới kì thu hoạch, do đó rất nhiều gia đình chỉ có thể lót dạ bằng rau dại.
Thím Sở thở dài: “Hy vọng năm sau sẽ sống tốt hơn. Năm nào cũng thế, không có lúc nào được ăn no.”
Sở Thấm cười cười: “Rồi sẽ có ngày tốt lên thôi.”
So với kiếp trước, trái lại cô đã sống tốt hơn. Cho đến giờ bản thân luôn được ăn no căng, vẫn chưa đến mức cùng đường bí lối. So với những gia đình chỉ ăn rau dại, cô vẫn có thể lấy bột mì ra để làm bánh bao rau dại.
Hai người cũng không nói gì thêm mà đều đi hái rau dại.
Sở Thấm chưa từng đến đây nên cô lặng lẽ quan sát một lượt, cảm thấy sau này có thể đến đây nhiều hơn. Hái tầm hai tiếng, hai người không chỉ hái đủ loại rau dại, mà còn hái được khuẩn nấm.