Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 80

Cập nhật lúc: 2024-10-25 09:46:43
Lượt xem: 33

Cô đoán như vậy cũng không lạ gì, bởi Sở Thấm cũng từng nghĩ đến việc có thể lên núi lén trồng cây gì được không.

Nếu không phải sợ trồng trong núi xong đều bị mấy con vật như lợn rừng ăn sạch, biết đâu đấy cô đã thật sự tìm một nơi để thử rồi.

Dùng một phép so sánh hơi khập khiễng thì thực ra đây là nhìn kẻ gian bằng đôi mắt gian.

Vấn đề là: “Tại sao Trương Phi Yến phải trồng lén chứ?

Cô ấy không giống mình, lại càng không giống Trần Thiên Chương. Cô ấy có cha mẹ người nhà có thể lấy công điểm, cô ấy không kiếm được nhiều cũng có người đỡ lương thực cho.

Cô ấy không cần mua lương thực, sau khi thu hoạch vùng ruộng đất trong thôn tất nhiên sẽ chia. Kể cả sắp c.h.ế.t đói, người trong thôn cũng sẽ không để cô phải c.h.ế.t đói, đều là đồng hương với nhau, ít nhiều cũng giúp đỡ mà.

Sở Thấm cảm thấy hình như mình đã nhìn thấy gì đó.

Cô nghĩ, cô cần phải quan sát thêm.

Núi Đại Nham là ngọn núi người trong thôn rất hiếm lui tới,bởi núi này không có sản phẩm gì, đến cả rau dại cũng ít hơn những ngọn núi bên cạnh, chỉ khi xong vụ mùa thu lúc đi săn bắt mới đi lại trong núi.

Sở Thấm cũng không thích đi, núi Đại Nham không có nhiều cây, có nghĩa là cũng chẳng chặt được bao nhiêu củi, đi xong rất dễ đi về tay không.

Mấy ngày nay cô cũng nhìn ra quy luật rồi, ước chừng cứ ba ngày Trương Phi Yến sẽ lên núi một lần.

Nói ba ngày cũng không chính xác lắm, cô ấy khá cảnh giác, có lúc hai ngày có lúc năm ngày, không đoán được quy luật.

Nhưng người ta nói rồi, vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

Tôi mặc kệ mấy ngày cô đến, tôi cứ chờ ở đây liên tục là được, kiểu gì cô cũng phải lên núi.

Sở Thấm dành hết thời gian rảnh rỗi vào việc này, giữa chừng thì bởi có người tới thăm nên bỏ lỡ một lần.

Lúc đó cô đi theo Trương Phi Yến suốt, đã đi đến cổng thôn rồi, thì nhìn thấy có người đạp xe đạp đi vào trong thôn. Nhìn kỹ lại thì đó là Bạch Nguyên từng tới hỏi thăm nhà cô năm ngoái.

Sở Thấm hết cách, đành phải tạm thời bỏ cuộc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-80.html.]

Bạch Nguyên đến thăm hỏi, lúc đầu nói là sẽ chăm đến, nhưng khi biết cô đi làm giúp việc cho nhà máy thép thì không đến nữa, cho đến tận bây giờ.

Nhớ ban đầu Sở Thấm còn ngốc nghếch nghĩ có thể săn bắt xong mang đến nhà ăn hậu cần của chính quyền xã buôn bán, bây giờ cho cô ba cái gan cô cũng không dám.

Càng sinh sống ở đây lâu, cô càng hiểu được quy tắc sinh tồn ở chỗ này, càng cảm thấy khoảng thời gian vừa mới xuyên qua gan to bằng trời.

Bây giờ cô càng mong Bạch Nguyên đừng nhớ đến những chuyện cô nói ban đầu.

Bạch Nguyên quả thực không nhắc đến, chỉ nói vài câu rồi chuẩn bị đi luôn, phải biết là dạo này sau khi lấy được công điểm tối đa Sở Thấm toàn hô lên quá đỉnh rồi nghiêm túc ghi chép vào sổ ghi chú.

Cô ấy cảm thán nói: “Mới đầu tôi thật sự không yên tâm về cô, bây giờ tôi mới biết tại sao cô lại kiên trì ở riêng như thế. Cô yên tâm, tôi sẽ phản ánh lại tình trạng của cô lên bên trên, sau này sẽ là hình mẫu điển hình của chúng ta.”

“...” Không cần phải thế đâu.

Thực ra Sở Thấm rất không muốn lộ diện, cô thích những ngày tháng thanh tịnh tự do.

Trước khi đi, cô nhớ đến những đứa em ở xã Hoa Khê, không nhịn được hỏi Bạch Nguyên: “Hội hỗ trợ phụ nữ như các cô là xã nào cũng có thành lập sao?”

Bạch Nguyên gật đầu: “Đương nhiên.”

Sở Thấm do dự một lát rồi nói: “Mấy năm trước mẹ tôi tái hôn ở xã Hoa Khê, bà ấy qua đời năm ngoái, để lại hai đứa con trai gái. Đứa lớn bốn tuổi, đứa nhỏ mới hai tuổi, kết quả là cha hai đứa em tôi bỏ chạy rồi, để con lại cho ông bà nội với bác cả chăm lo. Tôi muốn hỏi là, trong trường hợp này thì có thể báo cảnh sát rồi tìm đến chính quyền không? Hội phụ nữ của các cô có giúp đỡ không? ”

DTV

Bây giờ đến lượt Bạch Nguyên im lặng.

Cô ấy cũng đã nghe về chuyện của nhà họ Kim ở xã Hoa Khê, nhưng làng nọ làng kia còn có chuyện kỳ cục hơn chuyện này nữa, làm gì đến mức cần phải báo cảnh sát.

Chuyện của nông thôn cực kỳ hiếm khí tìm đến công an giải quyết, chuyện ầm ĩ đến mức phải báo cảnh sát là phải đến bước xé rách mặt nhau rồi.

Còn chính quyền cũng không có cách nào can thiệp được, người ta cũng có phải không nuôi đâu, người làm cha thì nói sẽ gửi tiền, người làm bác làm ông làm bà cũng bằng lòng, chính quyền còn làm được gì nữa đây.

Cô ấy khéo léo diễn đạt ý mình.

Sở Thấm thở dài, dường như lại hiểu sâu hơn một phần với thế giới này.

Loading...