Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 74

Cập nhật lúc: 2024-10-24 21:36:51
Lượt xem: 60

Sở Thấm dứt khoát gỡ hết xương rắn trong những miếng thịt còn lại cho nó tất, húp một hơi hết canh rồi đến phòng bếp xem cơm khoai lang đã chín hay chưa.

Cơm khoai lang cũng chín rồi, Sở Thấm vui vẻ xới cho mình một bát cơm lớn đầy ắp, to bằng bát tô!

Còn lại bao nhiêu thì cho Tiểu Bạch hết, cô cười hi hi ngồi xuống nói với Tiểu Bạch: “Mày phải may mắn lắm mới gặp được tao đấy, tao cho mày ăn cơm trắng, mày trông nhà giúp tao.”

Lại còn không phải may mắn thì là gì, ăn còn ngon hơn cả cô đời trước nữa, giờ nghĩ lại… ài, đời trước mình sống còn chẳng bằng con chó.

Sở Thấm hiếm khi cảm thán chuyện đời, sau đó lắc đầu gạt đi những suy nghĩ màu mè chỉ khiến tâm trạng cô nặng nề, cầm bát đũa lên bắt đầu ăn cơm.

Ở đằng xa.

Nhà chú Sở, cũng đang cảm thán chuyện đời.

Ăn cơm xong, thím Sở kêu Hồng Hồng đi rửa bát, rồi lại đuổi Tiểu Kiến ra ngoài chơi. Mình thì nhăn mày ngồi trong sân, nói nhỏ với chú Sở: “Chuyện này có cần nói với Tiểu Thấm không?”

Chú Sở sắp hết lá t.h.u.ố.c lá không hút được thuốc nữa, chỉ có thể ngửi ngửi cho đỡ thèm, hửi mũi nói: “Thôi kệ đi, sau khi chị dâu mất Tiểu Thấm cũng không qua lại gì với nhà đó nữa, con bé đấy có được việc gì đâu, nhiều một chuyện chẳng bằng bớt đi một chuyện.”

“Tốt xấu gì cũng là anh chị em ruột thịt mà.” Thím Sở cảm thấy vẫn phải nói với Sở Thấm.

“Với cả, ông cũng đừng xem thường người ta.” Dạo này bà ta nhìn cũng hiểu rồi, trông Sở Thấm có vẻ thay đổi rất nhiều, hơi lạnh lùng, vô tâm, nhưng quả thực có thể được việc, kể cả một người đàn ông bằng tuổi ở riêng một chỗ cũng không sống tốt bằng cô.

Chú Sở bực mình, quay đầu đi: “Muốn nói gì thì nói, bản thân nó sống tốt phần mình là được rồi, nói với nó rồi nó có giúp được hai đứa em trai em gái không? Mà tính là ruột thịt gì đâu, không cùng một cha thì tính ruột thịt ở đâu.”

Thím Sở trợn trắng mắt, không muốn tranh luận thêm.

Bà ấy thầm nghĩ: Tôi là một người ngoài, nó là cháu ruột của ông, ông nói không phải ruột thịt thì không phải, mình nhúng tay vào làm gì chứ!

Thực ra chuyện này cũng xấu hổ.

Chị dâu bà ấy lấy chồng lần nữa ở xã Hoa Khê huyện Tùng Minh bên cạnh, gả cho một người trong gia đình họ Kim.

Phải nói chuyện này hồi đó cũng khá chấn động trong làng, đó là bởi chị dây bà ấy là người đi bước nước gả cho người lần đầu kết hôn trong huyện, đằng trai thì bề ngoài gọn gàng ưa nhìn, thậm chí còn nhỏ hơn chị dâu bà ấy tròn bảy tuổi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-74.html.]

Năm ngoái sau khi c.h.ế.t để lại một cặp trai gái bên đó, đứa lớn năm nay chắc được bốn tuổi rồi, đứa nhỏ mới hai tuổi.

Tình huống này bên kia lấy vợ tiếp cũng bình thường, người đàn ông kia tên là Kim Đại Lực, là người trồng nấm siêu đỉnh, nếu không phải cha già nhà anh ta ham cờ b.ạ.c thì chắc chắn cuộc sống vô cùng thuận lợi.

Không bình thường là người tên Kim Đại Lực đó không cưới nữa thì thôi, lại còn phải chuyển đến bên nhà đằng gái.

Nơi anh ta trồng nấm ở tận tỉnh Lâm, mùa đông mỗi năm đều phải đến núi bên đó để chặt cây gỗ cây to, sau khi cây lá to đổ xuống thì trồng luôn ở đó, rút nước trước, sau đó còn phải cắt vỏ cây thành hoa, công việc vô cùng vất vả.

Kim Đại Lực cũng có căn nhà nhỏ ở trong núi, ngoài ngày tết ra thì mấy tháng trồng nấm đều không về.

Lần này về là chỉ muốn đưa tin, nói là muốn cưới vợ định cư ở bên đó.

Mất mặt thì mất mặt ở trên không quan trọng lắm, quan trọng là anh ta không định chăm hai đứa nhỏ, để lại cho cha mẹ già nuôi dưỡng. Buồn cười, buồn cười c.h.ế.t mất, con còn không cần nữa, cha mẹ anh ta vẫn đang ở nhà của anh cả Kim Đại Cường kìa, nuôi con cho anh ta được à?

Thím Sở cũng không hiểu chị dâu mình chọc phải ác linh nào trên trời. Sinh ba đứa con, cả ba đứa đều phải sống nhờ dưới mái nhà người khác.

Thế mới nói thế sự vô thường, cuối cùng vẫn do số mệnh không tốt.

“Bà cũng đừng nghĩ tôi nói không hay, phụ nữ các bà hay nghĩ nhiều quá. Tiểu Thấm… Bây giờ tôi yên tâm với nó rồi, nó khác với các bà. Thế nên nói với Tiểu Thấm cũng không có ích gì, chuyện này cậu dì nó còn không quan tâm, đúng là Tiểu Thấm là chị ruột, nhưng suy cho cùng vẫn cách một tầng lớp.

Hơn nữa Tiểu Thấm còn nhỏ tuổi, chăm lo tốt cho bản thân đã không tồi rồi, nói với nó rồi không lẽ nó còn phải nuôi em trai em gái nữa à? Thôi dẹp đi…”

Cái người kì cục hồ đồ như chú Sở hiếm khi nói được cả câu có đạo lý có căn cứ, cuối cùng cũng không nhịn được, đi vào trong bếp mượn chút lửa châm điếu t.h.u.ố.c lá thơm.

“Ông có ý gì chứ, chúng tôi khác nhau là như nào?” Thím Sở lườm nguýt ông ấy: “Dẹp cái gì ông nói cho rõ xem nào, lúc trước ông còn khó chịu với người ta, giờ lại quay ngoắt đi khen nó.”

Ý là bà ấy không bằng cháu gái ông ấy, không có sức như cháu gái ông ấy chứ gì.

DTV

Chú Sở: “...”

“Ngu, tôi không nói, bà tự mình dần dần mà ngộ đi.”

Sau đó hút điếu thuốc thong thả ra ngoài nói chuyện núi non.

Loading...