Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 677: Chương kết

Cập nhật lúc: 2024-10-29 20:40:11
Lượt xem: 13

Hai người anh ngăn tôi tôi ngăn anh, một lát sau trên bếp lò đã bày đầy các loại nguyên liệu nấu ăn.

Sở Thấm cười một tiếng, vỗ vỗ tay: "Được rồi, nhiều thức ăn quá, anh cứ làm đi."

Những món ngon thì để dành cho buổi tối, thức ăn trưa lại tương đối đơn giản.

Chỉ có hai món mặn một món canh, thế nhưng mà Kỷ Cánh Diêu còn làm thêm ít bánh bao. Tài nấu anh của ăn tốt hơn cô, Sở Thấm ăn vô cùng thoải mái.

Chạng vạng tối.

Khói bếp lượn lờ trên ống khói, chưa từng ngơi nghỉ trong suốt cả một ngày.

Kỷ Cánh Diêu làm xong bánh bao thì gói sủi cảo, nghe Sở Thấm nói muốn ăn bánh xuân, anh cũng làm cả bánh xuân cho cô.

Cũng đúng dịp nhà có rau hẹ và giá đỗ, cho nên Sở Thấm mới có thể ăn món mà mình chỉ thuận miệng nhắc tới.

Kỷ Cánh Diêu bận rộn cả ngày, làm được một bàn thức ăn.

Thật sự là một bàn thức ăn.

Nếu không phải do hôm nay bầu không khí có chút không bình thường, thì Sở Thấm cũng tính gọi thím Sở, cậu út Dương, còn cả Lý Thái ở xã Lạc Thủy cùng hai em dâu tới ăn chung.

Sở Thấm cố ý mang cái bàn lớn mới làm xong ra, có tổng cộng 12 món được đặt ở trên bàn.

Con số này vẫn chưa bao gồm bánh bao sủi cảo cùng bánh xuân, thậm chí còn chưa tính cả nồi canh xương trâu trong nồi sắt đang sôi ùng ục treo bên cạnh.

Thịt kho, thịt dê chưng cách thủy, sườn xào chua ngọt, cháo gà nấu măng, cá cơm xào cay, thịt viên rau củ chiên giòn... Kiểu người bình thường không hề kén ăn như Sở Thấm thật sự vô cùng thích thú.

"Ăn thôi." Sở Thấm nói, mắt cô lấp lánh.

Cô cầm ly lên nhấp một ngụm rượu, “khà” một tiếng rồi ra hiệu cạn ly với Kỷ Cánh Diêu.

Kỷ Cánh Diêu cười cười, nhẹ nhàng cụng ly cùng cô.

Ánh trăng đêm nay cũng sáng hệt như hôm qua vậy, ánh lên tuyết trắng, đẹp ngây ngất lòng người.

Uống rượu, ăn cơm, lửa than cháy lụp bụp trong lò, nhiệt độ trong nhà cũng ấm lên hơn.

Gò má Sở Thấm ửng đỏ, cô tựa lưng vào ghế ngồi, đột nhiên hỏi: "Lại thêm một năm đi qua, còn mấy ngày nữa thôi là năm mới, không biết năm mới này sẽ như thế nào đây?"

Mặt Kỷ Cánh Diêu cũng đã hơi hơi đỏ, nhưng anh vẫn còn tỉnh táo: "Không biết, thế nhưng có tệ đi chẳng nữa cũng sẽ không như mấy năm trước đâu."

Sở Thấm cười cười: "Cũng đúng."

Cô gật gù rồi ngồi thẳng lên, nói: "Mấy năm trước em đã có thể sống tốt, vậy thì từ nay về sau cũng phải sống cho thật tốt."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-677-chuong-ket.html.]

Kỷ Cánh Diêu trêu ghẹo: "Trong chu vi mấy chục dặm quanh đây, không có ai có sức sống mãnh liệt như em đâu."

Sở Thấm xem đây là lời khen, cô rất vui vẻ.

Thấy nụ cười tươi nở trên mặt cô, Kỷ Cánh Diêu cứ nhìn mãi, tim anh như bị hẫng một nhịp, dường như ngừng đập trong khoảnh khắc này.

"Sở Thấm." Anh bỗng nhiên lên tiếng.

"Hửm?" Sở Thấm ngước lên nhìn anh.

Bên ngoài gió rét thổi vù vù, nhưng không có cách nào thổi đi sức nóng trong căn nhà kia.

Tuyết lại rơi đầy trời, bông tuyết trắng như lông ngỗng, nhẹ nhàng tựa sợi bông.

DTV

Chỉ mới mấy giây thôi nhưng lại có cảm giác như rất lâu rồi.

Sở Thấm định lên tiếng, Kỷ Cánh Diêu khẽ cười, mở miệng nhẹ giọng hỏi: "Anh không biết tương lai sẽ như thế nào, nhưng..."

Anh nói chuyện một cách đầy hồi hộp và cẩn thận, còn có cảm giác rất khẩn cầu: "Nhưng em có đồng ý để anh trở thành một phần trong cuộc sống của em, cùng em chào đón tương lai không?"

Thời gian như dừng lại, bông tuyết cũng dường như dừng lại giữa không trung.

Kỷ Cánh Diêu không nghe được cả tiếng tim mình đập, anh thật sự cảm thấy cả năm giác quan của mình đều biến mất ngay tại khoảnh khắc này rồi.

Đây là những lời anh ấp ủ trong lòng rất nhiều năm, anh đã nghĩ tới vô số lời nói êm tai, cũng đã trau chuốt vô số lần, thế nhưng cuối cùng anh vẫn chọn câu hỏi ban đầu anh muốn hỏi.

Thấy Sở Thấm chớp chớp mắt, anh tựa như mới sống lại.

"Em " Sở Thấm lên tiếng, hai người đối mặt nhau, cô vẫn nói chuyện nhẹ nhàng nhưng đầy quyết đoán: "Em nghĩ, em cũng rất muốn như thế."

Kỷ Cánh Diêu không biết mình cười lên từ lúc nào, anh chỉ cảm thấy cơn gió tối nay thật ấm áp, rượu thật là ngọt, trăng thật sự sáng vô cùng.

Sở Thấm cũng cười vui vẻ.

Cô cảm thấy được nắm tay nhau là một cảm giác rất tuyệt, từ nay về sau hai người sinh sống với nhau, cùng nhau tích góp, cuộc sống cũng sẽ không tệ.

Nếu như không biết tương lai sẽ như thế nào, vậy thì cứ cùng nhau chờ đón là được đúng không.

Cuộc sống không ngừng lại, việc tích góp cũng không dừng.

Chỉ cần có thức ăn, cô sẽ không c.h.ế.t đói. Chỉ cần không c.h.ế.t đói, cũng không cần nghĩ đến sống chết.

Sở Thấm muốn mình có thể duy trì được sức sống mãnh liệt này vĩnh viễn.

Giống như một cây cỏ trường sinh.

Loading...