Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 675

Cập nhật lúc: 2024-10-29 20:40:08
Lượt xem: 11

Sở Thấm không có mua thịt heo, không gian của cô đã có rất nhiều thịt heo.

Huống chi cuối năm thôn sẽ g.i.ế.c heo, đến lúc đó cô còn có thể được chia thêm hai ba trăm cân thịt.

Cô mua thịt trâu.

Thời gian này luôn có trâu của các đội sản xuất vô tình ngã sắp chết, cho nên họ dứt khoát kéo tới đây g.i.ế.c bán.

Sở Thấm tới quá muộn, chỉ mua được nửa cân thịt trâu, nhưng cô mua được tận sáu cân xương đầu trâu.

Mua xong, cô lại sang hàng thịt dê bên cạnh. Gian hàng này đã bán hết sạch, ngay cả ruồi bu trên thịt dê thịt bò cũng không còn Cô dừng lại chốc lát, không tiếp tục chờ xem có đợt dê thứ hai hay không mà xoay người đi sang giang hàng bán đồ làm từ đậu, mua một ít đậu hũ chiên cùng với đậu hũ ky.

Mua xong những thứ này, cô đi ra khu chợ đầu tiên, đi tới xã cung ứng, lấy những chai lọ đã mang theo ra mua hai chai nước tương và mấy cân đường.

Cuối cùng, cô mua thêm ít trái cây cùng và một vài loại kẹo. Kẹo được bán trong xã cung ứng đều hơi ẩm ướt, Sở Thấm chọn rất lâu mới lựa ra được một túi kẹo có thể coi là khô ráo.

Tại sao lại mua kẹo? Bởi vì mấy năm gần đây cuộc sống khá ổn, mỗi năm sẽ luôn có con nít đến nhà chúc tết.

Lúc này tuy không cần phải phát bao lì xì, nhưng cũng nên cho bọn trẻ mấy viên đậu phộng hay hạt dưa gì đó.

Nhưng Sở Thấm lại không muốn cho những thứ đó. Vừa hay hiện tại giá đường cũng khá rẻ, cực kỳ rẻ, mua 2 cân chỉ tốn có 3 hào. Tuy rằng theo như giá thị trường thì hạt dưa và đậu phộng còn rẻ hơn, nhưng cô tình nguyện đến tận xã cung ứng mua đường chứ không muốn cho đậu phộng cùng hạt dưa.

Đậu phộng và hạt dưa của cô là do cô tự chế biến theo khẩu vị bản thân, đến cô còn không đủ ăn đây, ở đâu ra phần dư để bỏ lì xì chúc tết.

Mua xong, Sở Thấm đạp xe về nhà.

Đường về khá dễ đi, vì hôm nay không ít xe ngựa và xe lừa đi trên đường, cho nên tuyết đọng ngoài đường đã bị nén xuống hết.

Buổi chiều, mặt trời dần dần lặn xuống.

Sở Thấm về đến nhà lúc gần bốn giờ, chuyện đầu tiên cô làm khi bước vào nhà là nhanh chóng đốt lò sưởi.

Cô ngồi bên bếp lò, vừa uống hớp nước nóng vừa hơ lửa, chờ khí lạnh trên người được xua đi hết, thân thể có cảm giác ấm áp mới đứng dậy soạn những thứ đồ vừa mua ra.

DTV

Mùa đông tới, không sợ thức ăn để lâu bị hỏng.

Sở Thấm đặt hết thịt vào trong tủ, còn số lê mua ở xã cung ứng thì để ở bên ngoài nhà.

Lê này là lê ướp lạnh, xã cung ứng luôn luôn bán loại này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-675.html.]

Ngoài những thứ này ra, cô còn mua hai cây mía, cô đặt chúng trong góc phòng bếp, để dành đến khi cúng gia tiên đêm giao thừa mới dùng.

Sắp xếp xong mọi thứ, cô bắt đầu dọn nhà.

Cô làm vệ sinh cả trong và ngoài căn nhà một lượt, cho đến khi trời tối mịt mới dừng lại.

Thức ăn cho buổi tối là canh đậu hũ đầu cá cùng khoai sọ chiên giòn, một canh một mặn ăn với cơm, Sở Thấm đã thỏa mãn được cơn thèm ăn của mình.

Bên ngoài.

Tuyết dần dần rơi ít lại, mặt trăng đã ló khỏi đám mây, chiếu thêm ánh sáng vào bóng đêm đen như mực.

Hôm nay là đông chí, trăng sáng cũng rất đẹp, khiến cho Sở Thấm đang lạnh cóng như chó cũng muốn ra ngoài sân đứng, thưởng thức ánh trăng sáng lúc nửa đêm này.

Thôn trang đã hoàn toàn tĩnh lặng.

Bởi vì cuộc sống thoải mái, trong thôn cũng có rất nhiều người nuôi chó trong nhà như Sở Thấm. Nhưng giờ phút này đến chó cũng im lìm, có lẽ chúng cũng đã tiến vào mộng đẹp như Tiểu Bạch nhà cô.

Thế giới tựa như đã được nhấn nút tạm ngừng.

Nhưng đêm khuya vẫn nghe được tiếng tuyết rơi, thỉnh thoảng có thêm tiếng bụi tre xào xạc.

Đêm đông sẽ không có tiếng ve kêu như những đêm hè, nhưng cũng có thanh âm thuộc về riêng nó.

Nghe âm thanh tuyết rơi trên những bụi tre, Sở Thấm cảm thấy lòng mình yên ả chưa từng thấy.

Cô trở về phòng, lấy ra từng quyển sổ đã ố vàng từ ngăn kéo bàn đọc sách.

Đây là bản ghi chép vật liệu suốt bao nhiêu năm nay của cô.

Tổng cộng có 10 quyển, ghi chép từng tí một về 10 năm qua.

Sở Thấm lấy quyển số có ghi "1956" trên bìa. Cô mở ra, đọc những dòng chữ quen thuộc viết trên đó, cảnh tượng năm đó mới vừa chuyển kiếp tới hiện lên trong đầu cô.

15 cân thóc, 55 cân khoai lang...

Lúc ấy, thậm chí trong nhà có bao nhiêu củi đốt cũng phải ghi chép vào trong đây.

Cho nên ngoài dự đoán, những ghi chép của cô càng ngày càng mỏng. Rõ ràng năm đó cuộc sống càng khó khăn, nhưng sổ ghi chép lại là dày nhất.

Sở Thấm thở dài rồi lắc đầu. Cô lật xem ngẫu nhiên một vài trang, nửa tiếng sau thì gom hết số sổ lại, khóa ngăn kéo rồi thổi tắt ngọn đèn dầu trở về giường ngủ.

Loading...