Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 674
Cập nhật lúc: 2024-10-29 20:40:07
Lượt xem: 8
Hôm Đông chí cũng không có gì khác biệt với cuộc sống bình thường. Sở Thấm vốn định gói sủi cảo ăn, nhưng suy nghĩ đến sinh nhật mình, cô liền giữ lại nhân bánh để gói vào ngày sinh nhật.
Nhân bánh này là sự kết hợp giữa loại măng chỉ có trong mùa đông, cùng với cây tể thái tươi non.
Trước khi tuyết rơi nhiều chặn đường lên núi, Sở Thấm tranh thủ lên núi đốn củi, tiện tay đào thêm ít măng mùa đông.
Năm nay số lượng măng mùa đông rất nhiều, có lẽ là nhờ mấy trận mưa lúc trước. Cô đi lên núi nửa ngày, đào được tới 120 cân măng mùa đông.
Dĩ nhiên, chuyện này và chuyện đốn củi cũng không tốn bao nhiêu sức lực của cô. Thậm chí trong lúc đào măng, cô còn tiện tay hái được thêm chút nấm.
Cô nấu mấy nồi nước nấm, uống được mấy ngày liền, để giữ ấm cho cơ thể lúc tuyết rơi nhiều hơn.
Nhưng cũng có chuyện hơi khác một chút, bởi vì chợ huyện hôm nay sẽ là đợt họp chợ cuối cùng trong năm.
Bởi vì đó là phiên chợ cuối cùng trong năm nay, cho nên trong thôn bất cứ ai đang nhàn rỗi đều kéo đi. Chuyện này dẫn đến tình trạng không đủ xe lừa, cho dù kéo cả xe ngựa tới cũng không đủ chỗ.
Vậy thì làm sao? Tinh giản dân số, những ai có xe như Sở Thấm sẽ phải đạp xe đi theo xe ngựa.
Sở Thấm quyết định sẽ đi chợ: "..."
Hơi quá rồi đấy.
Gió thổi vù vù, mặt lạnh buốt lên, thỉnh thoảng lại có một cơn gió mạnh thổi qua khiến gương mặt đau như d.a.o cắt.
Được rồi, cưỡi thì cưỡi thôi.
Khi cưỡi ngựa một mình, Sở Thấm mới thật sự cảm nhận được lời kêu gọi sửa đường của công xã là một chuyện vĩ đại biết bao nhiêu.
Bởi vì những năm gần đây thôn Cao Thụ cùng thôn Tịnh Thủy kiếm được nhiều tiền nhất, cho nên đường xá trong hai thôn này đã được sửa sang hết.
DTV
Hàng năm trong đợt nghỉ làm nông, đội trưởng Hàn và đội trưởng Dương thôn Tịnh Thủy, ao Chu Gia, thôn Trung Bình sẽ tập trung mấy thôn trang nhỏ lại để cùng nhau sửa đường.
Đường trong thôn mình thì dĩ nhiên phải để các hộ trong thôn sửa.
Đoạn đường từ nhà Sở Thấm thẳng đến cửa thôn đều đã được sửa xong.
Thời đại này hoạt động sửa đường cũng khá cơ bản, chỉ là mở rộng mặt đường ở nơi rộng rãi, sau đó ép xuống cho mặt đường bằng phẳng.
Mà đường ở ngoài thôn tất nhiên cũng do thôn tự sửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-674.html.]
Nhưng cũng chỉ là một bộ phận mà thôi, nếu như có đoạn đường nào đó giao với những thôn khác thì thôn đó cũng phải sửa cùng.
Bỏ công bỏ sức suốt mấy năm, đường vào thôn đã sửa xong, đường bên ngoài và phần đường chung với thôn Tịnh Thủy cũng sửa xong, cứ thế sửa đến hơn mười dặm mới tính là hoàn thành công việc.
Mà thôn bọn họ sửa xong chưa đến hai năm thì hiện tại công xã cũng phải sửa đường.
Sở Thấm đi xe không còn bị dằn xóc như trước nữa. Một giờ trôi qua, chỉ còn một giờ nữa là đến công xã. Ngay lúc đó cô lại nhìn thấy trên đường có thật nhiều người sửa đường.
"Sửa nhanh thật đấy, đã sửa đến đây rồi." Trên xe ngựa có người nói: "Thế nhưng đã vào đông rồi, sao vẫn còn làm việc chứ?"
"Bận bịu gì? Bận chuyển đất đi đó. Đất đào lên từ trước đó vài ngày cũng còn chất đống, mấy hôm nay công xã đang sắp xếp chở đi hết."
"Cũng đúng."
Tất nhiên trong nhóm người sửa đường không thể thiếu người của thôn Cao Thụ. Mọi người đi ngang qua nhau thì hàn huyên mấy câu, chừng 5 phút sau lại tiếp tục đi tới trước.
Rốt cuộc, công xã cũng đến.
Lại nửa giờ trôi qua, thị xã cũng đến.
Đi khỏi công xã, Sở Thấm chọn đi đường mòn, vậy nên cô đến sớm hơn nửa tiếng so với những người khác.
Bởi vì là cuối năm, phiên chợ trong huyện quả thực náo nhiệt.
Khu chợ đầu tiên mới xây đã mở, bên trong có cửa hàng và trụ sở của Cục Lương thực.
Sở Thấm bỏ qua xã cung ứng mà cắm đầu chạy vào, luôn miệng kêu "Nhường đường một chút" rồi lao đến trước cửa hàng bán cá.
"Chú ơi, cho cháu hai con cá." Cô móc ra tiền và phiếu, sau đó chỉ chỉ hai con cá lớn đang đủng đỉnh bơi lội.
Cô vẫn còn một con cá lần trước dì Dương cho, nhưng đối với người thích ăn cá như Sở Thấm thì dĩ nhiên không đủ. Đừng nói một còn, hai con lớn cộng lại vẫn còn không đủ.
Thế nhưng đã Kỷ Cánh Diêu nói anh sẽ đi Đông Hồ một chuyến, đến lúc đó có thể mang mấy con cá về cho cô.
Sở Thấm mua được hai con cá lớn nhất, lại mua nửa túi cá sông nhỏ mà không cần phiếu, thiếu chút nữa là bị người phía sau liếc đến lủng lỗ.
Cô mua nhiều như vậy cũng là một hành động quá đáng!
Thế mà hành động đó không chỉ phát sinh ở gian hàng này, mà còn xảy ra ở gian hàng thịt.