Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 659
Cập nhật lúc: 2024-10-29 20:39:09
Lượt xem: 13
Thịt dê tươi không cần chần qua, nhưng nó có mùi tanh rất nồng, Sở Thấm suy nghĩ một chút vẫn chần sơ qua.
Cô cắt một ít lát gừng, sau đó bỏ vào nồi một củ hành.
Kỷ Cánh Diêu xách theo hai củ cà rốt và hai lá nguyệt quế tiến vào, hỏi cô: “Nhà cô chưa thu hoạch khoai lang nữa sao? Tình hình hiện tại vẫn nên thu hoạch sớm, sẽ yên tâm hơn.”
Thật ra Sở Thấm định sau khi thu hoạch rau trong thôn xong sẽ bắt đầu thu khoai lang, năm nay trồng khoai lang sớm nên tất nhiên phải thu hoạch sớm.
Nhưng Kỷ Cánh Diêu vừa nói như vậy, cô cảm thấy cũng đúng, vì vậy trầm tư một chút: “Hôm nay ăn cơm tối xong tôi sẽ thu hoạch, chắc chỉ một đêm là xong.”
Lỡ như chỉ còn một bước có thể thu xong liền bị phát hiện tịch thu, cô sẽ khóc c.h.ế.t mất!
Kỷ Cánh Diêu lập tức tỏ vẻ: “Tôi làm cùng cô.”
Sở Thấm lắc đầu: “Không cần đâu, chúng ta ăn cơm xong sợ là bảy tám giờ, đến lúc đó anh vội về xưởng cũng không kịp.”
Kỷ Cánh Diêu khom lưng cuốn ống quần lên, quen cửa quen nẻo đi vào phòng tạp vật trong nhà Sở Thấm lấy xẻng sắt, vừa đi vừa nói: “Vậy sao? Vậy bây giờ bắt đầu đào, tôi cũng đang rảnh.”
Sở Thấm: “....”
Dù sao thì anh cũng phải đào nó à?
Cô rất bất lực, cũng không định ngăn cản, dù sao có người giúp đỡ làm việc cũng tốt.
Kỷ Cánh Diêu làm việc nhà nông không quá chậm, mặc dù không thể so sánh với Sở Thấm, nhưng anh vẫn có thể làm được mười công điểm.
Sở Thấm nghe thấy tiếng xẻng sắt cào đất, cô chần thịt dê xong vớt lên, bắt đầu cắt củ cải nấu thịt dê.
Món này mất rất nhiều thời gian, mặt trời xuống núi, ánh nắng chiều dần biến mất, màn đêm đang bao phủ khu đất, mùi thịt dê hầm với củ cải càng lúc càng thơm.
“Ăn cơm thôi!” Sở Thấm vươn đầu ra ngoài cửa sổ hét về phía sân sau.
“Được rồi, tôi đào thêm nửa mảnh đất này nữa.” Kỷ Cánh Diêu lau mồ hôi, anh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời mới phát hiện ánh trăng và ngôi sao đã che kín trời cao.
Sở Thấm nghiêm túc nhìn, sau đó mang đồ ăn ra. Thấy Kỷ Cánh Diêu trở về, đặt xẻng sắt dựa vào vách tường ngoài cửa: “Anh làm nhanh thật, còn gần một nửa đã đào xong rồi.”
Kỷ Cánh Diêu rửa tay, sau đó dùng nước rửa mặt: “Không cần thu hoạch khoai lang tất nhiên thấy nhanh, chờ ăn xong tôi lại đào mảnh đất cuối cùng, đỡ cho cô phải tới làm.”
Sở Thấm xua tay muốn từ chối, đột nhiên cậu út Dương đến.
“Sở Thấm có ở nhà không?” Bên ngoài có người cố ý hét lên, sau đó là một trận gõ cửa dồn dập nhưng không lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-659.html.]
Sở Thấm hơi cau mày, cô từ bên trong đi ra: “Tôi ở đây.”
Nói rồi cô mở chốt cửa, nhìn thấy bên ngoài là cậu út.
Sở Thấm khó hiểu: “Cậu út? Có chuyện gì vậy? Đã muộn lắm rồi cậu còn đến nhà cháu.”
Cậu út Dương không nghĩ gì, khi ông ấy vào cửa nhìn thấy Kỷ Cánh Diêu, trái tim liền lạnh, khó hiểu nói: “Xưởng trưởng Kỷ vẫn còn ở đây.”
Ông ấy nghĩ thầm: Ui, còn “Đã muộn lắm rồi cậu còn đến nhà cháu”, nhà này không phải còn có người khác sao?
Kỷ Cánh Diêu mỉm cười: “Kêu cháu tiểu Kỷ là được.”
Sở Thấm bĩu môi: “Người ta đến ăn cơm, chúng cháu vẫn chưa ăn đâu.”
DTV
Cậu út Dương hăng hái chạy đi rửa tay: “Đúng lúc cậu cũng chưa ăn.”
Sở Thấm cau mày: “Cơm.... Được rồi.”
Vốn dĩ cô chỉ nấu cơm cho một người, Kỷ Cánh Diêu muốn ở lại ăn nên cô phải chia ra một phần, hiện tại cơm trong nhà không đủ.
Khi Sở Thấm đang suy nghĩ có nên hâm nóng mấy cái màn thầu không, lại không ngờ cậu út Dương đột nhiên lấy một lá sen từ trong n.g.ự.c ra, mở lá sen ra là một nắm cơm vừa tròn vừa trắng: “Hôm nay nhà chú Hồ làm mễ quả, lúc cậu đi nghĩ cháu thích ăn gạo nếp nên gói cho cháu một nắm gạo nếp.”
Sở Thấm vui sướng: “Cháu muốn ăn! Hôm qua cháu còn định thu hoạch vụ thu xong sẽ chưng gạo nếp làm mễ quả.”
Kỷ Cánh Diêu lập tức nói: “Làm mễ quả rất cực, đến lúc đó tôi giúp cô.”
Sở Thấm suy nghĩ một chút liền gật đầu.
Nếu làm một mình phải mất cả ngày, có Kỷ Cánh Diêu hỗ trợ quả thật nhanh hơn nhiều.
Cậu út Dương mờ mịt nhìn hai người, đột nhiên mỉm cười.
Mối quan hệ hai người cho tới bây giờ không tầm thường, nhưng dường như luôn duy trì trong phạm vi không bình thường này.
Không tiến thêm một bước, cũng không lùi một bước.
Hôm nay có vẻ đã thay đổi một chút.
Sở Thấm: “Sao vậy cậu?”
Cậu út Dương: “Không sao, đúng rồi, cậu có việc tìm cháu.”
Sở Thấm xoay người đi vào trong: “Ăn cơm trước đã, vừa ăn vừa nói, cháu sắp đói c.h.ế.t rồi.”