Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 657
Cập nhật lúc: 2024-10-29 20:39:06
Lượt xem: 19
Bởi vì khoảng thời gian này trong thôn có nhiều nhà phân gia nên Sở Thấm cũng chứng kiến nhiều trò cười xảy ra.
Cô đứng trước cửa nhà mình, hướng mắt nhìn về phía xa xa, cô vừa cắn hạt dưa vừa nghe người trong thôn cãi nhau.
"Phi!' Sở Thấm phun vỏ hạt dưa ra rồi lẩm bẩm: "Đúng là không nên sinh nhiều con, càng nhiều con càng phiền phức."
Cứ như nhà cô chẳng phải tốt hơn sao, sống một mình rất thoải mái.
Sở Thấm thầm cảm khái rồi ra ruộng hai hai quả dưa hấu.
Loại dưa hấu này khá đặc biệt, đáng lẽ nên gọi nó là "dưa hạt", bởi vì đây là loại dưa hấu chuyên được trồng để sản xuất hạt dưa.
Sở Thấm lấy hạt giống của loại dưa này từ chỗ dì cả Dương, cô đã ăn quên loại dưa hấu ruột đỏ ngọt ngào mọng nước, cho nên với cô loại dưa ruột trắng, nhiều hạt và ngọt nhẹ này cũng chỉ tạm được mà thôi.
Vì nó ít ngọt và có mùi thơm nên Sở Thấm cảm thấy nó mùi vị của nó giống quả bầu, khá phù hợp với sở thích ăn uống của cô.
Ăn xong phần thịt thì đừng vứt phần hạt dưa mà hãy rửa sạch và mang chúng đi phơi nắng.
Những người thích ăn hạt dưa sống có thể ăn trực tiếp như vậy, còn Sở Thấm thì sẽ rang hạt dưa với ngũ vị hương rồi mới ăn.
Lúc này, trong phòng chứa đồ có một cái bình, trong bình chính là hạt dưa mà cô cực khổ nhả ra... à không, là hạt dưa do cô để dành lại.
Trong bình có khoảng mười lăm cân hạt dưa, cô phải ăn dưa hấu đến nỗi sắp bị lột da môi mới tích góp được bấy nhiêu đó. Dạo gần đây cô đi đâu cũng cầm theo dưa hấu để ăn, tuy cô ít ra ngoài nhưng cũng để lại ấn tượng với mọi người là "trên tay cầm một miếng dưa hấu, miệng phun hạt như b.ắ.n súng", điều này khiến cô trở thành người nổi tiếng"thích ăn dưa" trong thôn.
Bởi vì cô tách hạt dưa bằng miệng nên Sở Thấm cũng ngại tặng hạt dưa cho người khác, thế nên ngày nào cô cũng cắn hạt dưa.
Bởi vậy, sau khi bị lở miệng vì ăn dưa hấu thì cô lại lỡ miệng vì ăn hạt dưa quá nhiều thậm chí cô còn bị loét bên trong khoang miệng.
Hái dưa hấu xong, Sở Thấm tiếp tục hóng chuyện.
Cuộc cãi vã hôm nay xảy ra ở nhà của Tiểu Đường, Sở Thấm cảm thấy mấy lời mắng chửi của người nhà Tiểu Đường rất khó nghe nên cô cũng không cố ý đến tận nơi.
Cô hái mấy quả dưa hấu cuối cùng xuống rồi dùng tay mới phần thịt quả bỏ vào chậu, sau đó lấy hạt dưa bên trong ra.
Vậy phần thịt dưa và lớp vỏ còn thừa lại thì sao?
Tất cả đều bị Sở Thấm mang đi cho lợn ăn, cô cũng thuận tay bắt con lợn suýt bị c.h.ế.t non nhưng đã được cô dùng thuốc trong hệ thống cứu sống và cân thử trọng lượng của nó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-657.html.]
DTV
Sở Thấm ghi lại cân nặng của con lợn vào sổ ghi chép, cô tựa cằm vào nắp bút và lẩm bẩm: "Tốc độ phát triển khá nhanh, nhưng vẫn không nhanh bằng khi ăn thức ăn trong hệ thống."
Vậy tốc độ phát triển của lợn nuôi bằng thức ăn bên ngoài và thức ăn trong hệ thống chênh lệch bao nhiêu?
Thời gian nuôi như nhau, nhưng lợn nuôi bằng thức ăn bên ngoài sẽ nhẹ hơn lợn nuôi bằng thức ăn trong hệ thống khoảng hai mươi cân.
Tuy nhiên, số liệu thống kê này cũng rất ấn tượng rồi, quan trọng là Sở Thấm đã phân chia ra các giai đoạn phát triển của lợn, ở mỗi giai đoạn cô sẽ cho chúng ăn loại thức ăn khác nhau.
Như là bột cá, bột xương, bột vỏ của các loại hải sản... hoặc tiểu mạch, lúa mạch, ngô...
Cô đã sử dụng thử tất cả những nguyên liệu này cho dù cô trộn như thế nào thì lợn cũng nhiều thịt hơn so với lợn ăn khoai lang và cỏ.
Thế nhưng sau đó Sở Thấm lại buồn bã nhận ra, muốn lợn có nhiều thịt thì những thứ chúng ăn đều là đồ ngôn!
Bởi vậy, dù công thức phối trộn thức ăn của cô tốt đến mức nào thì cũng không thể mang ra sản xuất đại trà tại thời điểm này.
Cô mới là kẻ ngốc chứ không phải mọi người!
Nếu có thể cho lợn ăn lương thực thì làm gì có ai muốn cho chúng ăn cỏ chứ.
Có điều, hiện tại công thức chế biến thức ăn của cô không sử dụng được nhưng không đồng nghĩa là sau này nó không có đất dụng võ. Cô không bản thân vẫn nghèo mãi như thế, người dân cũng vậy.
Vì vậy Sở Thấm tiếp tục đặt tâm trí vào việc nghiên cứu thức ăn chăn nuôi, trước đây cô làm việc này chỉ vì không muốn bí mật của bản thân bị bại lộ, nhưng hiện giờ cô hoàn toàn chìm đắm bên trong, chi phí nghiên cứu cũng tăng cao, cô càng ngày càng không muốn bỏ cuộc.
Vì vậy, cô không hề nhận ra hai cây con mà bản thân gieo trồng vào năm ngoái đang từ từ lớn lên.
Đúng là vô tình cắm liễu thì liễu lại xanh.
Trước đây cô chăm chú gieo trồng thì không nhận được kết quả, vậy mà năm ngoái cô chỉ tùy tiện trồng cây thì nó lại phát triển.
Sở Thấm ngơ ngác nhìn những cây dương mai con và những quá táo bé xíu đang đung đưa trong gió trên ngọn núi phía sau.
Chuyện đùa gì thế này, từ tháng một, sau khi gieo mầm thì cô không hề quan tâm đến chúng nó nữa, thậm chí cô đã quên mất chúng nó, chưa từng tưới một gáo nước hay bón chút phân nào.
Nếu không phải hôm nay cô nổi hứng đi ra sau núi làm sạch cỏ dại thì cô chẳng thể nhớ đến sự tồn tại của chúng nữa là!
Nhưng điều bất ngờ là chúng nó lại lớn lên vô cùng khỏe mạnh!