Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 648
Cập nhật lúc: 2024-10-29 20:38:51
Lượt xem: 9
Mưa đầu mùa quý như dầu.
Sau tiết Vũ Thủy thì trời thường xuyên mưa, nhưng trời mưa không lớn, vừa hay có thể làm ẩm đất.
Cỏ dại xung quanh sân vườn của Sở Thấm lại lặng lẽ mọc lên theo cơn mưa, bụi nào bụi nấy cũng mọc vô cùng tốt, nhìn không dễ chịu chút nào.
Muốn cỏ dại không mọc, cách tốt nhất là mọc cái nào là nhổ cái nấy, phải nhổ tận gốc. Cứ như vậy năm sau nếu không có gì bất ngờ thì mảnh đất này sẽ không mọc thêm cái gì nữa.
Nhưng Sở Thấm không nỡ, có chút cỏ dại cũng tốt, ví dụ như cây mã đề có thể thanh nhiệt. Hoặc ví dụ như cây dâu rừng, cỡ bốn năm tháng là có quả để bán.
Đây cũng chính là lý do mà năm nào quanh sân vườn nhà cô cỏ dại lúc nào cũng mọc um tùm, cô phải mất cả buổi để xách cái giỏ tre nhỏ, cẩn thận nhổ đi mớ cỏ dại vô dụng, chừa lại những loại cỏ dại có ích, để mặc nó tự do phát triển.
Sở Thấm tiện thể hái được một số cây tể thái non, mấy hạt giống mà mấy năm trước cô gieo thực sự là gieo đúng lúc rồi. Từ sau khi gieo xong, xung quanh vườn cô luôn có cây tể thái.
Đương nhiên cây tể thái non sẽ dùng để gói sủi cảo ăn, Sở Thấm tiện tay gói mười mấy cái sủi cảo, nhưng không gói nhiều, số lượng không gian của cô không còn dư nhiều nữa, chỉ có thể ngày nào gói thì ngày đó ăn.
Bây giờ Sở Thấm gói sủi cảo rất nhanh, rửa rồi băm cây tể thái chung với thịt lợn, sau đó lại lấy bột mì đã nhào xong làm vỏ bánh, vừa gói vừa bỏ vào nồi nấu, không tới hai phút là đã gói xong một dĩa sủi cảo.
Mùa xuân tới, trong cây tể thái ẩn giấu mùi vị của mùa xuân.
Sở Thấm ăn một mạch hết ba dĩa gồm 40 cái sủi cảo, cái bụng căng lên, ngồi tê liệt trên ghế, cả buổi sau mới đỡ hơn, sau đó đứng dậy pha cho mình một ly trà giúp tiêu hóa.
Nhà cô cái gì cũng nhiều, trà tiêu hóa cũng nhiều.
Có trà xanh sơn tra, trà tiêu hóa, quả sơn tra đến từ những ngọn núi sâu xung quanh thôn này, hai năm trước Sở Thấm đã phát hiện ra năm sáu cây sơn tra trong núi, cô vui mừng vô cùng, lúc đó cô đã hái hết quả sơn tra từ những cây sơn tra trong núi, một phần nhỏ thì làm thành sơn tra khô, phần còn lại làm thành bánh sơn tra.
DTV
Ít nhắc đến hồ lô ngào đường, hồ lô ngào đường này là thứ mà không thể để quá lâu, trong nhà cô không thiếu đường, sau khi làm xong thì chia cho những nhà thân thiết, nếu cô lại ăn, thì chưa tới ba ngày là ăn hết rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-648.html.]
Bởi vì ba năm nay cô đều tặng hồ lô ngào đường, nên Sở Thấm đã thành công trở thành người chị được yêu thích của người vai dưới, cũng là người chị họ bí ẩn trong mắt của hai đứa nhóc nhà cậu út.
Bí ẩn là chỉ cần cô tới là sẽ có đồ ăn.
Còn bánh sơn tra à? Cái này cũng sẽ giúp tiêu hóa, hơn nữa còn tốt đến bất ngờ.
Quả sơn tra sau khi đã bỏ hột, luộc mềm, cho vào nước và xay nhuyễn xong thì bỏ vào nồi, thêm một chút đường trắng và đường phèn, nấu với lửa nhỏ, đun nước cho sôi, đun chảy đường phèn.
Nấu đến khi gần như không còn phần nước, khi hỗn hợp sơn tra sền sệt, trong suốt, không chảy xuống khi ở trên thìa nữa thì có thể để hỗn hợp sơn tra vào lưới gỗ như đậu hũ rồi đợi nó nguội.
Chỉ nguội thôi là vẫn chưa đủ, sau khi để nguội xong thì phải cắt thành khối nhỏ phơi dưới ánh nắng mặt trời, phơi mấy ngày mới có thể thu lại.
Sở Thấm cũng đã rút ra được các bài học sau khi làm cái này, lửa to quá thì hỗn hợp sơn tra sẽ bị cháy khét, lưới gỗ chưa được tra dầu sẽ khiến cô không bỏ khuôn được.
Cũng chính vào năm ngoái, Sở Thấm mới làm được một lố bánh sơn tra có hình thức và mùi vị tốt nhất.
Cô đã nếm thử, mấy cái bánh sơn tra này chỉ có thể bỏ vỏn vẹn hơn năm tháng.
Đương nhiên, việc làm xong bánh sơn trà cũng có liên quan đến việc thời tiết trở lạnh, dù sao cũng sắp vào đông rồi mà, nhiệt độ rất thấp. Sau khi vào đông thì nhiệt độ thấp đến âm độ, như vậy cũng coi như là một kiểu ướp lạnh.
Cuối cùng là sơn tra khô, sơn tra khô là một trong những nguyên liệu chính để làm trà sơn tra, ngặt nỗi không dễ bảo quản, Sở Thấm không tiện làm nhiều, chỉ có thể phơi khô những quả sơn tra ngon nhất vào mùa thu, sau đó cố gắng bảo quản trong một năm.
Tuyệt đối không thể phơi nắng, năm đầu tiên cô phơi sơn tra cho khô, kết quả là vẫn còn hơi ướt, chưa tới nửa năm thì tất cả đều bị ẩm mốc.
Nguyên liệu trà xanh cùng đến từ núi sâu, mùa xuân dần qua, Sở Thấm suy nghĩ cũng không biết trà trong nhà mình còn thừa lại bao nhiêu, có cần lên núi hái thêm một ít hay không.
Cô bưng hai cái cốc sứ, khẽ cúi đầu thổi “phù phù” mấy cái, thổi nước trà mang theo vị hơi chua, sau khi quyết định xong thì lập tức đi hái sẵn một chút trà.
Thời gian hái lá trà gần nhất chắc phải là cuối tháng ba, Sở Thấm bấm tay tính thử, vẫn còn một tháng nữa!