Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 630

Cập nhật lúc: 2024-10-29 20:38:23
Lượt xem: 21

"À đúng rồi, cháu quên mất." Sở Thấm giật mình, cô ngẫm lại rồi nói: "Vậy nhân cơ hội này có thể nung một ít gạch, cháu cảm thấy thôn chúng ta tự nung gạch là tốt nhất."

Kế toán Kim nói bé: "Cháu đừng nói vậy, ban đầu đội trưởng Hàn không đồng ý. Cũng không biết có phải bị cháu nhắc tới, hay là bị những người khác trong thôn muốn xây nhà nhắc đến, bây giờ ông ấy quả thật có suy nghĩ này."

Sở Thấm cười ha ha: "Suy nghĩ tự nung gạch?"

"Đúng vậy!" Kế toán Kim nói, ông ấy gợi ý một con đường: "Cháu hãy cổ vũ ông ấy nhiều hơn, có lẽ ông ấy sẽ đồng ý."

Sở Thấm thầm nói cũng không cần cô cổ vũ, lời của mọi người trong thôn cũng đủ để đội trưởng Hàn quyết định.

Lương thực đã được xếp xong, Sở Thấm đẩy lương thực về nhà.

Kỷ Cánh Diêu bỗng xuất hiện cũng không khiến mọi người quá chú ý, vì sao? Bởi vì trong thôn và nhà máy cơ khí có hợp tác với nhau, đương nhiên bọn họ cũng có thể đoán ra mối quan hệ của bọn họ một phần từ nhà máy cơ khí.

Ít nhất sau chuyện Sở Thấm đến nhà Kỷ Cánh Diêu ăn cơm bọn họ cũng hiểu được, lúc ấy còn khiến trong thôn ồn ào, nhưng hỏi Sở Thấm, người ta vẫn chỉ nói là quan hệ bạn bè. Mặc dù không quá tin, nhưng ai dám làm trò phản bác trước mặt hai người họ.

Một người là xưởng phó không quá thân thiết, một người còn lại thì là người cùng thôn thân quen nhưng lại có võ công thâm hậu.

Bọn họ không sợ Kỷ Cánh Diêu, mà sợ Sở Thấm, sợ cô nói một lời không hợp là đấu võ, dù sao cảnh tượng cô đ.â.m người vẫn rõ mồn một trước mắt.

Về đến nhà, Sở Thấm sắp xếp cẩn thận lại lương thực.

Năm nay lương thực cũng không quá nhiều, cùng lắm chỉ đủ ăn, nhưng tiền hoa hồng thì nhiều hơn.

Sở Thấm đóng chặt cửa, cô đi vào phòng ngủ, lấy một cái hộp sắt để ở chỗ bí mật ra, "Lạch cạch" tiếng hộp sắt được mở ra, chỉ thấy bên trong để đầy tiền và phiếu.

Mệnh giá tiền không giống nhau, cô lấy quyển sổ to bằng bàn tay để bên trong hộp ra, cô lật đến tờ cuối cùng, trên đó viết "một trăm tám mươi sáu đồng lẻ sáu mươi ba."

Sở Thấm tính toán: "Cộng cả tiền hoa hồng hôm nay thì có ba trăm năm mươi năm đồng."

Ba trăm năm mươi năm đồng đủ xây nhà không?

Đối với cô mà nói thì là đủ!

Cô đã có đủ mái ngói, đủ xi măng, chỉ không đủ gạch.

Nhưng nhìn ý của kế toán Kim hôm nay, đội trưởng Hàn rất có khả năng sẽ quyết định xây dựng lò đốt gạch.

Gạch trong thôn cũng không đắt như vậy, một trăm đồng là đủ mua gạch xây năm sáu phòng.

Cuối cùng cô cũng thở phào, cười vui vẻ, sau đó ghi vào sổ sách. Ha ha, cô còn hai cục vàng chưa được tính vào!

Sở Thấm tính tiền xong, cô bắt đầu xử lý lương thực.

Nhà kho lớn đã để đầy thóc, nhà kho nhỏ thì đầy ngô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-630.html.]

Điều này tượng trưng cho năm sau Sở Thấm có thể ăn cơm, sau sáu năm cô xuyên đến, cuối cùng cuộc sống vật chất cũng khấm khá lên.

• Từ khi phải ăn khoai lang, cho đến khi được ăn cơm no.

Đồng thời còn có những lương thực khác để thay đổi khẩu vị.

Bột ngô, bột mì, khoai lang và bột khoai lang, tất cả những thứ đó đều là cô dùng hai tay để kiếm được. Sở Thấm ngửi thấy mùi đặc trưng của lương thực, cô cảm thấy lúc này bản thân sắp ngất xỉu vì hạnh phúc.

Không chỉ có như thế, cô còn có thể được ăn thịt tự do hàng ngày.

Bây giờ trong nhà đang có hơn chín cân thịt dê, phía sau núi còn có hơn ba mươi con gà, trong không gian có hơn mười cân thịt heo.

Thịt heo không nhiều lắm, nhưng trong thôn đã nhanh chóng thịt heo.

Nhờ sự chăm sóc cẩn thận của Sở Thấm, năm con heo trong nhà đều hơn bốn trăm cân, có một con còn nặng năm trăm cân, hai con khác đều đạt được bốn trăm tám mươi cân, cũng coi như là nặng kỷ lục.

Nếu Sở Thấm không cực lực phản đối, e là đội trưởng Hàn muốn đến công xã báo tin vui, sau đó mời phóng viên trên huyện đến phỏng vấn cô.

Người tài thì sợ nổi tiếng, heo thì sợ khỏe mạnh, heo khỏe thì sẽ bị thịt, người nổi tiếng sẽ dễ bị lật xe.

Đối với người dựa vào gia súc giống như Sở Thấm, cô khao khát muốn làm giàu trong im lặng, nào dám tùy tiện nói ra.

Đội trưởng Hàn cũng bị cô thuyết phục, ông ấy nghe nói nếu như vậy có khả năng cô sẽ được mời đến công xã nuôi heo, thì vội im chặt miệng, không bao giờ nhắc đến chuyện đến công xã báo tin vui nữa.

Thế nhưng muốn giấu cũng không giấu được bao lâu, dù sao heo cũng phải thịt.

Khi người trong thôn nhìn thấy mấy con heo khỏe mạnh như vậy, sao bọn họ có thể quản được miệng mình, ăn xong thì truyền ra ngoài.

Thế nhưng Sở Thấm cũng không sợ, cô không đi, chẳng lẽ công xã còn ép buộc cô sao?

Còn nữa, không thể để bọn họ sắp xếp người đến nhà cô, nhìn chằm chằm cô nuôi heo như thế nào.

Trong thôn giữ lại cả năm con heo này, bởi vì heo khỏe mạnh nên Sở Thấm còn được cộng năm mươi công điểm.

Cô cũng được chia nhiều thịt hơn, nhưng không giống trước kia cân trung bình là hơn hai trăm cân, lần này cân trung bình đã là bốn trăm hai mươi cân, nói cách khác heo nào trên bốn trăm hai mươi cân mới là heo của cô.

Trong đó chưa tính số thịt Sở Thấm được chia, Sở Thấm tính toán, năm nay cô có thể được chia một trăm tám mươi cân thịt heo.

DTV

"Chỉ còn nhà thôi!"

Sở Thấm cảm thán nói.

Cô ngồi trên ghế phơi nắng, cảm thấy cuộc sống vô cùng tốt đẹp.

Cô đã theo đuổi được cuộc sống ăn no mặc ấm, chỉ thiếu nhà mà thôi.

Loading...