Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 627
Cập nhật lúc: 2024-10-29 11:24:04
Lượt xem: 22
Đầu bếp Giang ngạc nhiên đến ngây người, căn bản không hề để ý gì tới lương thực cũ lương thực mới: “Cô biết lái xe?”
Sở Thấm gật đầu một lần nữa.
Lẽ nào việc này rất kỳ lạ?
Đương nhiên kỳ lạ! Đầu bếp Giang không nhịn được, nhìn dò xét cô vài lần, thật sự cảm thấy Sở Thấm là người tài giỏi.
DTV
Vừa mới trưởng thành đã có thể làm tốt hơn so với đàn ông trai tráng, nhiều năm không gặp bây giờ người ta đã biết lái xe rồi.
Ông ấy đang muốn nói gì đó, bỗng nhiên ở cửa xuất hiện ai đó.
“Lão Văn, chuyện gì thế?” Tuổi tác của người bước vào cửa ngang ngửa với đầu bếp Giang.
Lão Văn mấp máy miệng, nhìn thấy ở chỗ ông ấy còn có người thì đổi giọng nói: “Cần cá không, bên chỗ A Thụ có cá.”
Đầu bếp Giang nghe xong, vội vàng gật đầu: “Cần, có thể cho bao nhiêu con thì tôi lấy bấy nhiêu con.”
Nói xong hỏi Sở Thấm: “Hôm nay cô quay về trong huyện à? Nếu như hôm nay về… Cô muốn lấy cá không?”
Sở Thấm nghe ra được vấn đề rồi, nói: “Muốn, hôm nay tôi sẽ về, nhưng mà có thể phải ngày mai mới về công xã.”
Đầu bếp Giang nói với lão Văn: “Đổi một chút!”
Lão Văn gật đầu, lại vội vàng rời khỏi.
Sở Thấm hạ giọng nói: “Đầu bếp Giang, thì ra ở đây các người cũng bí mật làm một vài cuộc mua bán.”
Đầu bếp Giang cũng hạ thấp giọng: “Cô không biết, hẻm Bát Bảo này của chúng tôi được coi là tụ điểm mua bán lớn nhất, vừa khéo gần đây có lương thực mới đến, hơn nữa không có người quản lý, nếu cô muốn mua cái gì, nhân lúc cô tự mình lái xe thì tranh thủ mua đi.”
Lại cười nói: “Dù sao đến lúc đó cô lái xe đi, người chạy mất, muốn bắt cũng không bắt được cô.”
Đầu tiên Sở Thấm ngạc nhiên, sau đó cảm thấy có lý.
Cô vội hỏi: “Có cái gì có thể mua?”
Đầu bếp Giang: “Vậy phải xem cô muốn mua gì!”
Sở Thấm tự nhủ trong lòng quả đúng là tụ điểm chợ đen lớn nhất trong thành phố, nghe trong ý tứ của đầu bếp Giang ý hình như là mình muốn mua cái gì thì có cái gì!
Cô nghĩ ngợi, nói: “Tôi muốn mua bột mì, muốn mua bông, còn muốn mua dầu.”
Bột mì trong nhà sắp hết rồi, dù sao cô cũng thích làm các loại bánh, các loại sủi cảo bánh bao.
Còn bông thì sao, để lâu không sợ hỏng, sẽ có một ngày nào đó có thể dùng đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-627.html.]
Về phần dầu, món đồ này trong nhà sắp cạn kiệt rồi, bây giờ ăn đều là mỡ lợn trăng trắng.
Đầu bếp Giang gật đầu: “Cái này đơn giản, có tiền có phiếu đều có thể mua được. Mấy giờ cô đi, khoảng một tiếng sau những thứ này có thể có cho cô. Nhưng mà, cô muốn bao nhiêu?”
Sở Thấm nói: “Không vội, chạng vạng xuất phát. Bây giờ tôi còn phải đi tới xã cung ứng, đợi một lát tôi lại đến lấy được không? Còn về bao nhiêu, đương nhiên càng nhiều càng tốt, trong khoảng mười lăm ký bột mì, năm ký bông cũng không thành vấn đề, dầu thì trong khoảng bốn ký.”
Đầu bếp Giang gật đầu bày tỏ đã hiểu.
Xem ra mấy năm này Sở Thấm thật sự sống rất tốt, Giang Nhiễm thường xuyện gửi thư cho nhà, trong thư thường xuyên nhắc tới Sở Thấm. Đầu bếp Giang cũng biết sơ lược về cô gái này, đương nhiên không cho răng cô mua nhiều như vậy thì sẽ không trả tiền nổi.
Một lát sau, Sở Thấm rời khỏi, đi về hướng xã cung ứng.
Đầu bếp Giang mở gói hàng mà Giang Nhiễm gửi tới ra, bên trong có thảo dược mà thường ngày cô ấy hái được trong núi, tất cả đều phơi xong rồi, nhiều nhất là Hạ Khô Thảo và Kim Ngân Hoa.
Còn có các loại nấm phơi khô, cùng với hai miếng đường đỏ nặng khoảng một ký.
Xem ra hình như cô ấy mua từ ai đó ở trong thôn, sau khi xem xong đầu bếp Giang thở dài, quyết định nhờ Sở Thấm mang vài thứ về.
Xem xong, ông ấy bèn ra ngoài, đi theo hướng vào sâu trong con hẻm.
Lòng vòng quanh co, sau khi đi được mấy phút sau, trước tiên là đi vào một hộ gia đình, chỉ chốc lát bèn đi ra, trong tay xách một túi bông lớn.
Tiếp đó quay về nhà một chuyến, trở ra với tay không, tiếp tục đi theo hướng vào sâu trong con hẻm.
Lại quanh co lòng vòng, thậm chí còn vòng qua nhà của người khác vài lần, đi từ cửa sau nhà người ta đến một chỗ khác, giống như đang tản bộ sau bữa ăn, ung dung nhàn nhã, nhưng rõ ràng sau mỗi lần ông ấy rời khỏi một chỗ, túi lớn trên tay lại phồng thêm.
Mà bên kia, Sở Thấm cũng nhân cơ hội này điên cuồng vơ vét hàng hóa.
Cô lại không phải người bản địa, dù mua nhiều tới mức bị người ta chú ý cũng không sao cả.
Đúng như đầu bếp Giang nói, cô lái xe là người đi mất, ai còn có thể nhìn thấy cô chứ.
Trong tay Sở Thấm có nhiều phiếu công nghiệp, đều là Kỷ Cánh Diêu cho, cô thật sự nghi ngờ rằng phiếu công nghiệp trên người anh đều bị bản thân lấy hết sạch.
Phiếu công nghiệp dùng để mua cái gì?
Đương nhiên là mua giày.
Sở Thấm thường xuyên lên núi xuống ruộng, thật sự là tốn giày. Đôi giày cao su mà lúc đầu mua ở xã cung ứng trong thành phố đã sắp rách thành từng mảnh, thậm chí cô còn từng dùng kim khâu may một lần, có lúc lên núi lại rớt mất đế giày, lúc đó cô đi chân trần trở về nhà, đúng lúc bị Kỷ Cánh Diêu bắt được, quả thực là vô cùng xui xẻo.
Vẫn may lòng bàn chân cô đủ khỏe mạnh, cuối cùng không bị xước da.
Lúc này nhìn thấy có giày cao su, cô bèn mua ngay hai đôi.
À, thật ra bây giờ giày cao su gọi là giày giải phóng, thật sự thích hợp để làm việc, Sở Thấm nghĩ tới nghĩ lui, cũng muốn mua một đôi cho thím Sở và dì Dương, nhưng tiếc là không đủ phiếu công nghiệp, chỉ có thể đành thôi.