Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 613
Cập nhật lúc: 2024-10-29 11:23:41
Lượt xem: 17
Sở Thấm nghe vậy mở túi ra xem, kinh ngạc nói: "Hơn mười cái kia á!"
Kỷ Cánh Diêu: “Mười hai cái, ở nhà tôi còn có một mẹt."
DTV
Sở Thấm kỳ quái hỏi: "Anh lấy đâu ra nhiều gạo nếp như thế? Nhà máy cơ khí phát à?"
Kỷ Cánh Diêu vô cùng tự nhiên ngồi xuống: "Bạn tôi gửi đến, rất nhiều, cô có cần không?"
Sở Thấm suy nghĩ một lúc, nói: "Tôi không cần, anh tự giữ đi. Tôi có nhờ anh họ tôi mua giúp rồi, đoán là mấy ngày nữa là gửi tới."
"Được, cô ăn thử một chút đi."
Ăn thì ăn, thật ra Sở Thấm có hơi thèm bánh chưng.
Hai người nói chuyện, anh một câu tôi một câu, từ gạo nếp đến gạo Ngũ Thường nổi tiếng ở phương Bắc, từ hạt đậu đến bánh mè chiên ở phương Nam.
Kỷ Cánh Diêu đã đi đến nhiều nơi, bạn bè nối dài từ Nam ra Bắc, biết nhiều hơn Sở Thấm.
Dần dần, Sở Thấm thích nói chuyện với anh.
Cô cảm thấy người này là một chiếc radio hình người, từ miệng của anh, cô có thể biết mọi chuyện trên cả nước.
“Bánh chưng anh làm rất ngon, dẻo nữa.” Sở Thấm vừa ăn bánh chưng nhân thịt vừa nói: “Bánh bao tôi làm hình như không được dẻo như vậy."
Kỷ Cánh Diêu lập tức nói: “Chờ đến lúc cô làm, tôi sẽ đến giúp cô.”
Sở Thấm: "Hả, không cần vậy đâu, tôi cũng không biết khi nào mình sẽ làm nữa, có mấy cái anh cho rồi, chắc là tôi sẽ không làm nữa."
Vừa nói, cô vừa cúi đầu nhìn bánh chưng nhân thịt mình vừa cắn, có rất nhiều thịt, cắn một cái là đến.
“Không làm cũng được." Kỷ Cánh Diêu liếc mắt nhìn kén tằm trên kệ gỗ ngoài nhà, nghi ngờ hỏi: “Cô muốn quay tơ à?”
Sở Thấm gật đầu: “Từ năm ngoái tôi đã nuôi ít tằm, định bụng làm chăn tơ tằm."
Cô vừa nói vừa có chút phiền não: "Làm thì làm được, nhưng tôi sợ chăn sẽ không được dày lắm, không đủ kén tằm."
Kỷ Cánh Diêu: "Cô không thể tích trữ thêm à?'
Anh tin chắc, Sở Thấm luôn có việc để làm. Ban ngày làm ruộng, buổi tối còn nuôi tằm, nuôi lợn.
Để có thể làm được một chiếc chăn thì phải có rất nhiều kén tằm, cô còn nuôi từ năm ngoái, đủ thấy cô nuôi rất nhiều.
Sở Thấm lắc đầu: “Gần đây không đổi được trứng tằm, nhà tôi từng đổi nói không đổi nữa. Tôi cũng thử nuôi tằm để đẻ trứng, nhưng không thành công, phải nghiên cứu thêm."
“Nhưng không sao.” Cô lại nói: “Trong phòng ngủ nhà tôi có lò sưởi, tuy hơi mỏng, nhưng chỉ mỏng hơn chăn bông một chút thôi, mùa đông đắp được.”
Kỷ Cánh Diêu cười.
Anh cũng thích nói chuyện với Sở Thấm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-613.html.]
Cô là một người rất thú vị, và tràn đầy sức sống.
Vì Kỷ Cánh Diêu miệt mài đến chơi, cuối cùng Sở Thấm cũng nâng anh từ một người bạn bình thường lên thành bạn thân.
Biểu hiện cụ thể là Sở Thấm sẵn sàng giữ anh ở lại hơn nửa tiếng.
Hơn nữa nơi quan trọng như nhà bếp cũng để cho anh vào.
Kỷ Cánh Diêu cũng không khách sáo, mới đầu đặt chân vào nhà bếp của Sở Thấm, anh đã rất kinh ngạc trước diện tích của nó.
Phòng bếp nhà cô rất lớn, phải rộng gần nửa nhà anh, bên trong cũng có rất nhiều đồ, có điều được sắp xếp gọn gàng, sạch sẽ, tràn ngập hơi thở cuộc sống.
Hôm nay quay lại, phát hiện có thêm vài thứ, chẳng hạn như một chiếc tủ bát.
Sở Thấm nói: “Mới làm tủ bát mới, tủ cũ không nhét vừa nữa."
Cô cũng thắc mắc, tại sao mình lại có nhiều đồ như vậy.
Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ trách nết mình như chuột hamster, thấy cái gì cũng muốn lôi về nhà.
Ngay cả bột cá, bột cua cô lấy được từ sông nhỏ trước cửa cũng cất bốn, năm hộp trong tủ, ngày nào cũng rắc cho gà ăn.
Kỷ Cánh Diêu: “Cô đang định nấu cơm à?”
Anh nhìn Sở Thấm mày mò bên bếp lò, hỏi.
Sở Thấm gật đầu, mang rau đã rửa sạch vào, đặt lên bếp.
Sau đó nói: "Anh đợi tôi một chút."
Nói xong, cô đi qua cửa sổ phòng bếp, lấy một ống trúc từ vại nước ngoài cửa sổ ra.
Cô nói: “Đây là cao quy linh* tôi làm sáng nay, anh có thể lấy hai ống về ăn.”
*Hay còn là quy phục linh, thạch rùa, thạch đồi mồi là một loại thuốc Đông y dạng thạch, cũng được phục vụ như món tráng miệng.
Kỷ Cánh Diêu cầm lấy ống trúc lạnh ngắt, nói: "Cô còn làm được cả thứ này cơ à? Ở chỗ chúng ta rất ít người biết."
Sở Thấm: "Tôi thấy ở trong sách, nguyên liệu ở nhà đều có sẵn nên tôi thử làm, đây là lần thứ hai rồi. Nhưng lần này tôi làm rất thành công, anh... ăn thử sẽ biết, không đắng."
Nhưng là cô cho mật ong vào!
Có điều cô cảm thấy, cho dù không cho mật ong vào cũng ăn được, dù sao cô cũng là người ăn khổ qua sống được.
Kỷ Cánh Diêu cười: "Được."
Nói xong anh định rời đi.
Khi đi đến giữa sân, anh bỗng nhiên bước lại gần cửa sổ phòng bếp, nói: “Đúng rồi, chuyện em gái cô đến trường nhà máy cơ khí học tôi đã nói với trường học trong nhà máy rồi, tháng 9 năm nay là có thể nhập học."