Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 61
Cập nhật lúc: 2024-10-24 21:36:13
Lượt xem: 48
“Đợi đã, tôi vẫn còn chuyện muốn hỏi.” Sở Thấm gọi anh ta lại: “Tôi muốn biết tiền lương của tôi là bao nhiêu, anh nói tôi nghe đi.”
Trần Thiên Chương vỗ trán cái bốp: “Vội quá nên tôi quên mất. Nếu cô làm tốt thì lương mỗi ngày là tám hào, tệ chút thì năm hào.”
Sở Thấm cau mày: “Vậy nếu tốt ngoài mong đợi thì sao?”
Trần Thiên Chương quan sát cô lại lần nữa, rồi nghiêm túc nói: “Nếu có thể sánh ngang với công nhân trong buồng lò hơi bọn tôi thì sẽ tính lương cho cô ngang với bọn tôi luôn, mỗi ngày một đồng năm hào.”
Dù sao cô cũng không làm ở đây quá lâu, mình lại đào được không ít tiền từ chỗ lão tặc Hoàng, thế nên cho nhiều một chút cũng không sao.
“Tách” một cái, hai mắt Sở Thấm lập tức sáng rực lên như đèn pha!
Trời đất ơi, hóa ra buồng lò hơi lại “ngon” như vậy!
Sở Thấm vội vàng lao đầu vào công việc mới.
DTV
Đúng vậy, nếu tiền lương mỗi ngày tận một đồng năm hào, vậy thì với cô mà nói, công tác ở buồng lò hơi mới là nghề chính, còn sau bếp chỉ là nghề tay trái mà thôi.
Trần Thiên Chương thấy cô hừng hực khí thế thì không kiềm được mà gật đầu hài lòng, bất kể thế nào, thái độ làm việc của cô cũng rất đàng hoàng.
Sở Thấm tay cầm xẻng sắt, đứng bên cạnh lò hơi, liên túc xúc than nằm trên đất cho vào lò không ngừng nghỉ.
Sau khi làm liền tù tì mấy chục phút, cuối cùng cô cũng chịu dừng lại nghỉ ngơi một lát, cảnh tượng này khiến những người đang đứng cách đó không xa để quan sát cô khẽ thở phào nhẹ nhõm,
Cô gái này đúng là có năng lực, không phải bình bông di động, quả nhiên ông già Giang kia không có lừa mình.
Sở Thấm không hề hay biết chuyện mình bị người khác nhìn chằm chằm, lúc này cô đang toàn tâm toàn ý chui đầu vào công việc. Trong mắt cô, những chuyện này chẳng khác công việc đào hầm trong sân lúc trước là bao, vì lúc đào hầm, đất sẽ cứng lại nên cũng cần dùng rất nhiều sức lực.
Hôm sau, Sở Thấm nhốt mình trong buồng lò hơi, làm việc liên tục suốt sáu tiếng.
Hôm sau nữa cũng giống vậy.
Buổi sáng, sau khi làm xong công việc sau bếp, cô sẽ tới buồng lò hơi, đổi sang đồng phục làm việc màu đen của chỗ này rồi làm một mạch tới mười hai giờ.
Sau đó, cô đi ăn cơm trưa, ăn xong lại quay về buồng lò hơi làm tiếp, tầm hai giờ chiều thì về lại sau bếp, nhanh chóng hoàn thành xong công việc ở đó rồi lại tới buồng lò hơi…
Có thể nói là làm không ngơi tay, chẳng thèm dừng lại nghỉ ngơi chút nào.
Điều này không chỉ khiến người làm sau bếp sững sờ, mà tới cả công nhân của buồng lò hơi cũng bắt đầu tò mò: Rốt cuộc Sở Thấm đào đâu ra nhiều sức cũng như tinh thần như vậy chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-61.html.]
Thật sự không thấy mệt chút nào hả?
Trần Thiên Chương hoang mang hỏi: “Cô chắc chắn bản thân sẽ không mệt ngất xỉu, càng sẽ không c.h.ế.t đột ngột đó chứ?”
Sở Thấm thật sự nhịn không nổi nữa, ngước mắt lườm anh ta một cái: “Không có chuyện gì quan trọng thì làm ơn né sang một bên đi, tôi còn phải xúc than tiếp đây.”
Chậm trễ hết chuyện của cô rồi.
Dứt lời, một tiếng “rào” vang lên, xẻng sắt chui vào trong đống than, cô dồn sức nhấc xẻng lên, than đá lập tức bay vào trong lò hơi hừng hực lửa nóng.
“…”
“Tóm lại cô đừng có hại tôi đấy nhá, lỡ xảy ra chuyện thì buồng lò hơi chúng tôi cũng không có tiền đền đâu.”
Trần Thiên Chương luôn cảm thấy hình như mình nhận trúng một củ khoai lang nóng phỏng tay rồi, đúng là Sở Thấm làm việc rất được, nhưng cũng chính vì cô quá có khả năng nên mới khiến người khác nhọc lòng.
Sở Thấm bực mình rồi, chống xẻng nhìn anh ta: “Người của buồng lò hơi các anh ai cũng bất lực như vậy sao?”
Trần Thiên Chương lập tức khép chặt hai chân, nghiêm túc nói: “Bất lực đâu ra? Bọn tôi cực kỳ sung sức đó nha!”
Vậy thì mau cút đi chỗ khác để cô còn kiếm tiền, phiền c.h.ế.t đi được.
Vì tìm được con đường khác để kiếm tiền nên Sở Thấm vui lắm, thậm chí còn cầu nguyện cho những công nhân xin nghỉ phép của buồng lò hơi sẽ đi làm lại trễ một chút.
Và cứ thế, một tuần trôi qua.
Lễ mừng năm mới cũng dần tới hồi kết.
Chiều hôm đó.
Dạo gần đây rất hiếm khi có tuyết rơi, đặc biệt là hôm nay, thời tiết đẹp đến lạ, nắng chiều phủ kín khắp lối, có lẽ mai cũng sẽ là một ngày đẹp trời đây.
Nhiệt độ cũng không còn thấp như mấy hôm trước, Sở Thấm có thể cảm nhận được rất rõ mỗi lần rửa rau.
Lúc này, di chứng khi làm hai công việc có môi trường trái ngược một nóng một lạnh cuối cùng cũng xuất hiện – tay cô bị nứt nẻ cực kỳ nặng, không có cách nào chữa khỏi, chỉ có thể để thuốc mỡ qua một bên, có gì tính sau vậy.
Thế nhưng, thời tiết ấm lên lại khiến trái tim của Sở Thấm lạnh đi.
Chuyện này nói lên điều gì? Nói lên rằng công việc ở buồng lò hơi của cô sắp kết thúc rồi.