Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 600
Cập nhật lúc: 2024-10-29 11:23:20
Lượt xem: 20
Sau khi đội trưởng Hàn rời đi, Sở Thấm lại làm thêm mấy cái bánh cuốn nữa.
Món nhân Sở Thấm làm hôm nay thật sự rất ngon, cô dùng măng mùa xuân, hương thơm tươi mát kết hợp với vỏ mễ quả một cách hoàn hảo.
Xem ra cách của Kỷ Cánh Diêu rất hữu dụng, anh từng dạy cô nên xử lý măng mùa xuân và măng mùa đông thế nào.
Nhớ đến Kỷ Cánh Diêu, Sở Thấm chợt nhận ra lâu rồi cô chưa nhìn thấy anh.
Nhưng Sở Thấm cũng không nghĩ nhiều, chẳng lẽ còn định bám víu cho người ta hy vọng ư? Vậy thì quá thiếu đạo đức.
Cơm nước xong xuôi, Sở Thấm lại tiếp tục chưng sữa gạo, bởi vì cô xay hơi nhiều sữa gạo. Trong hai tiếng đồng hồ, Sở Thấm không những cuốn được năm cái đĩa bánh cuốn lớn mà còn làm rất nhiều bánh gạo chiên.
Thế nào gọi là bánh gạo chiên?
Chỉ cần đổ dầu lên chảo sắt, sau đó múc một thìa sữa gạo tưới một vòng quanh vách nồi.
Đợi đến khi sữa gạo được chiên chín vàng xốp giòn rồi thì lấy ra, sau đó tiếp tục gói lại.
Bánh gạo chiên và bánh cuốn là hai món ăn khác nhau, mỗi loại đều có độ ngon riêng, không thể so sánh được.
Sở Thấm làm năm bát bánh gạo chiên lớn.
Sở Thấm không thể ăn hết nhiều như vậy được, cô cầm mười cái bánh gạo chiên và mười cái bánh cuốn sang cho thím Sở.
Sau đó Sở Thấm lại đạp xe tặng cho cậu út Dương số bánh tương tự.
Sau khi nhiệt độ tăng lên và bông tuyết tan chảy, cậu út Dương bắt đầu tái xuất giang hồ, đi khắp nơi.
Hơn hai nghìn quả trứng gà mà Sở Thấm tích góp được đã bị ông ấy cầm đi.
Có trời mới biết, khi cậu út Dương nhìn thấy một sọt trứng gà kia, đôi mắt ông ấy sáng tới nhường nào.
Thành thật mà nói, cả cuộc đời này ông ấy chưa từng nhìn thấy nhiều trứng gà như vậy bao giờ!
Cậu út Dương gần như phát điên, vội vàng chạy đến thị trấn gọi Hồ Uy, sau đó hai người tranh thủ lúc đêm tối để vận chuyển hết số trứng gà mà không để rơi sót quả nào xuống đất.
Trứng gà là món hàng dễ bán nhất.
Vào những lúc thế này, thậm chí nó còn được dùng để đổi sang tiền mặt!
Sau khi đem hai nghìn quả trứng gà này tiến vào thị trường, không có điều gì quá kinh khủng xuất hiện.
DTV
Tất nhiên, có kinh cũng không nổi.
Hồ Uy để lại một ít, cậu út Dương cũng để lại một ít, ngoài ra còn để lại cho những người bạn khác, số còn lại bị khách quen nhận hết sạch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-600.html.]
Còn Sở Thấm nhận được gì?
Cô nhận được mấy món đồ tốt —— Một đôi giày da vừa cỡ với cô, hai gói chocolate chỉ mua được ở cửa hàng hữu nghị, ngoài ra còn nửa cân kẹo sữa và một ít tiền giấy.
Sở Thấm vô cùng ngạc nhiên, cô hoàn toàn có thể làm giàu nhờ việc bán trứng gà.
Nhưng Sở Thấm cũng biết, có thể kiếm được nhiều như vậy phần lớn là nhờ thức ăn chăn nuôi mà hệ thống cung cấp.
Mấy ngày nay Sở Thấm cho gà ăn rất nhiều, vì vậy nên đàn gà liên tục đẻ trứng, thậm chí chúng càng ngày càng phát triển.
Một con gà mái trong nhà Sở Thấm có thể đẻ được ít nhất một quả trứng mỗi ngày, thỉnh thoảng thấy chán cô lại cho chúng ấp ra gà con, bây giờ đàn gà đó sắp trưởng thành, chẳng mấy chốc nữa chúng có thể đẻ ra trứng.
Cộng số gà già và gà nhà bà ngoại thì hiện tại trong nhà Sở Thấm có bốn mươi hai con!
Trong đó có ba mươi tư con là gà mái!
Nói cách khác, không lâu sau cô có thể thu được ít nhất ba mươi tư quả trứng gà mỗi ngày, Sở Thấm càng nghĩ càng mừng, cảm thấy cuộc sống của mình sẽ đầy đủ sung túc.
Cô rất có tố chất điều hành một trang trại gà!
Gà đã bị lùa ra sau núi, thỉnh thoảng Sở Thấm có thể lấy thức ăn chăn nuôi từ hộp mù của hệ thống.
Nếu kéo dài đến cuối năm, chắc chắn Sở Thấm có thể nắm chắc cơ hội bán gấp đôi số trứng gà này, e là cô có thể mua được một căn nhà cũng nên!
Sở Thấm không ngờ điều mình nghĩ lại thành thật, đến cuối năm, cô thật sự có thể mua được một căn nhà chỉ dựa vào việc bán trứng.
Sau khi gửi phần của cậu út Dương, Sở Thấm lại kéo cậu út Dương tới, bảo ông ấy gửi một phần cho dì cả Dương.
“Được rồi, đúng lúc cậu cũng muốn tới Lạc Thuỷ.”
“À đúng rồi…” Cậu út Dương bỗng nói: “Có phải cháu quen Kỷ Cánh Diêu ở xưởng máy móc không?”
Sở Thấm gật đầu đáp: “Cháu có quen.”
Cậu út Dương lại hỏi dò: “Quan hệ tốt chứ?”
Sở Thấm: “… Quan hệ bạn bè thôi.”
Cậu út Dương nói với giọng buồn bực: “Cậu về Lạc Thuỷ chuyển đồ cho chị cả giúp cháu thì vô tình gặp được cậu ta, cậu ta bảo cậu gửi lời tới cháu rằng phải đi công tác một tháng, nhưng cậu quên mất.”
Đang yên đang lành sao phải trình bày với Sở Thấm là đi công tác chứ?
Cậu út Dương cảm thấy chắc chắn có vấn đề trong chuyện này.
Sở Thấm vẫn tỏ ra bình tĩnh, mặt không đỏ tim không đập, há mồm nói đối: “Đó là vì cháu có nhờ anh ta giúp một vài việc, mà anh ta vẫn chưa hoàn thành, chắc là muốn giải thích với cháu cả sợ cháu nghĩ anh ta bỏ trốn.”
Cậu út Dương vẫn không tin, quá nực cười.