Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 59

Cập nhật lúc: 2024-10-24 21:36:10
Lượt xem: 37

Đầu bếp Giang dặn dò: “Nếu họ nói mấy lời chó má như kiểu cho cô làm thời vụ thì đừng tin, có cái rắm ấy mà thời vụ.”

Tin đồn nhà máy muốn nhận hai thời vụ vẫn chưa được tản ra ngoài, e là mấy đứa nhỏ trong nhà máy cũng đang chờ thời đấy.

Sở Thấm mỉm cười: “Tôi biết mà, nếu họ không cho tôi tiền thì còn khướt tôi mới làm việc không công giúp họ.”

Đầu bếp Giang hỏi: “Chẳng lẽ cho cô tiền thì cô sẽ làm à?”

Sở Thấm nhìn ông ấy bằng ánh mắt khó hiểu: “Không thì sao, nếu cho tiền tất nhiên tôi đồng ý làm rồi.”

DTV

Nói đoạn, cô thoáng dừng vài giây, rồi bổ sung: “Kiếm tiền thôi mà, có gì phải xấu hổ.”

Mục tiêu của cô rất rõ ràng, cô đến đây là để kiếm tiền, ai cho cô tiền cô sẽ giúp người đó làm việc.

Đầu bếp Giang: “…”

Nghe cũng rất có lý đó.

“Cô thiếu tiền lắm hả?” Ông ấy tò mò hỏi.

Sở Thấm cảm thấy đầu bếp Giang ở riết trong bếp ăn của là nhà máy thép lâu quá nên ngu đi rồi, mấy năm gần đây ai mà chẳng thiếu tiền chứ.

Tên thật của đầu bếp Giang là Giang Hữu Tài, nghe có vẻ thô tục nhưng ý nghĩa ẩn đằng sau lại không hề tệ, và đúng là tuy đời này ông ấy không giàu sang phú quý gì nhưng cuộc sống vẫn rất là mỹ mãn.

Cô suy nghĩ cẩn thận lại một lượt, sau đó ngộ ra với những người mới những ngày đầu xây dựng đất nước đã ôm được bát cơm sắt*, vào làm trong nhà máy thép như đầu bếp Giang, đặc biệt là cả nhà đều có công ăn việc làm ổn định thì đúng là không hề thiếu tiền, thứ người ta thiếu chính là vật tư.

*Bát cơm sắt: ý chỉ công việc trong các cơ quan nhà nước ở Trung Quốc, tóm lại là có công việc ổn định.

Có thể nói, ông ấy sẵn sàng bỏ ra một số tiền lớn để mua vật tư, điển hình là loại rau xanh mơn mởn chỉ cần tưới ít nước hồi trước, một khi không mua được từ chỗ Sở Thẩm nữa, ông ấy cũng hoàn toàn có thể dùng giá cao để mua lại từ thôn dân xung quanh.

Nói cách khác, thứ người ta thiếu là vật tư sinh hoạt, còn thứ Sở Thấm thiếu lại là vật tư sinh tồn.

Sở Thấm của hiện tại có thể nói là đã nhìn thấu sự đời nên không hề oán hận hay sinh lòng đố kỵ gì cả, bản thân có thể sống lại một đời, đồng thời thoát khỏi những ngày tháng ăn bữa hôm lo bữa mai đã là tốt lắm rồi, không cần phải so sánh với người ngoài làm gì.

Cô gật nhẹ đầu, nói: “Cha mẹ tôi đã qua đời, trong nhà chỉ còn lại một mình tôi, kiểu gì cũng phải kiếm nhiều tiền một chút mới yên tâm được.”

Đầu bếp Giang không biết quá rõ về gia cảnh nhà cô nên vừa nghe thấy vậy, cả ông ấy lẫn mấy người đang nhặt rau bên cạnh đều vô cùng bàng hoàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-59.html.]

Trời ạ, cô gái này đúng là số khổ mà.

Cả cha lẫn mẹ đều không còn, khó trách lúc nào cô cũng ra sức làm việc.

Nghĩ đến đây, họ không kiềm được mà nhìn cô bằng ánh mắt thương hại, đồng thời hạ quyết tâm sau này sẽ cẩn thận lời ăn tiếng nói hơn khi nhắc tới chuyện gia đình ngay trước mặt cô.

Sở Thấm: “…” Thật sự không cần như vậy mà.

Đầu bếp Giang bỗng thấy hơi áy náy, nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Sau này nếu có ai trong nhà máy cần người trợ giúp, tôi sẽ đề cử cô cho họ.”

Sở Thấm không đáp ứng ngay, chỉ nói: “Tới lúc đó rồi tính tiếp.”

Tuy cô thích kiếm tiền thật, nhưng chỉ có công điểm mới có thể đổi lương thực, mà suy cho cùng thì vẫn là lương thực quan trọng nhất.

Đầu bếp Giang gật đầu tỏ ý đã biết.

Ai ngờ đâu chiều nay ông ấy mới thốt ra những lời này thì ngay hôm sau đã gặp được một cơ hội rất tốt.

Sáng hôm sau.

Trên đường đi làm, đầu bếp Giang tình cờ gặp gỡ Trần Thiên Chương.

Ông ấy biết rất rõ về Trần Thiên Chương, là một thằng nhãi không mấy đứng đắn, nguyên nhân là vì ông ấy từng muốn giới thiệu cháu ngoại gái cho anh ta, nhưng anh ta lại không biết điều, không chịu đồng ý!

Mặc dù không nói thẳng ra, nhưng đầu bếp Giang cũng là đàn ông, thế nên làm gì có chuyện lại không nhận ra Trần Thiên Chương chê ngoại hình của cháu ngoại gái của mình không xinh đẹp chứ.

Chính vì thế mà lúc đó, đầu bếp Giang giận đến mức suýt nữa là mắng thẳng mặt anh ta rằng: Nếu trong nhà không có gương thì tự đái một vũng mà soi mặt mình đi, xem coi mình có ra cái thể thống gì không mà chê người khác.

Cháu ngoại gái của ông ấy là cô giáo tiểu học đàng hoàng đó, khuyết điểm duy nhất là hai mắt không quá bình thường, bị lé chút thôi chứ đâu có xấu, tính ra cũng rất môn đăng hộ đối với công nhân làm trong buồng lò hơi như anh ta, thậm chí là có phần nhỉnh hơn luôn ấy.

Nếu không phải gia đình Trần Thiên Chương có hai căn nhà thì chưa chắc ông ấy đã nhìn trúng anh ta đâu. Lúc đó đầu bếp Giang chỉ cảm thấy mình đã mất hết mặt mũi nên từ đó trở đi không bao giờ bắt chuyện với Trần Thiên Chương nữa.

Nhưng hiện tại, lúc đi ngang qua Trần Thiên Chương, đầu bếp Giang vô tình nghe lỏm được rằng mấy hôm nay buồng lò hơi tính tìm người giúp một tay, hơn nữa có trả lương, thế là ông ấy lập tức ghi nhớ trong lòng.

Chẳng phải Sở Thấm đang thiếu tiền sao?

Thế thì làm hai công việc một lúc thôi.

Loading...