Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 589
Cập nhật lúc: 2024-10-29 06:15:25
Lượt xem: 15
Kỷ Cánh Diêu gật đầu, sau đó anh nói với Lan Bạch: “Dì Lan, dì cũng lên xe đi, xe sẽ chạy qua Lạc Thuỷ, có thể đưa mọi người về nhà.”
“Ừm! Nếu có thời gian rảnh dì sẽ lại tới thăm cháu, dì sẽ trông vườn rau giúp cháu.” Vừa nghe Kỷ Cánh Diêu nói có thể ngồi xe về, Lan Bạch vội chạy xuống tầng.
Cơ thể Kỷ Cánh Diêu cứng đờ, liếc mắt nhìn Sở Thấm, thấy sắc mặt cô vẫn bình thường, anh mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng điều anh không biết là Sở Thấm đang cảm thấy rất buồn bực.
Không phải vì suy xét chuyện anh có rau lại tới tìm mình để mua rau, cô đang mải nghĩ đến việc anh quản lý xưởng mà vẫn có đất trồng rau.
Chẳng phải chuyển hộ khẩu sẽ bị thu hồi mảnh đất trồng rau ư?
Sở Thấm băn khoăn, chẳng lẽ Lạc Thuỷ nghĩ anh là quản lý xưởng nên không thể đắc tội, đành phá lệ cho anh ư? Càng nghĩ Sở Thấm lại càng chắc chắn là vậy.
Những người khác rời đi, tất nhiên Sở Thấm cũng muốn đi. Khó khăn lắm tuyết mới ngừng rời, như vậy đạp xe cũng đỡ vất hơn.
Nhưng Kỷ Cánh Diêu lại cầm chìa khoá nói: “Đi thôi, tôi đưa cô về.”
Sở Thấm khéo léo từ chối: “Không cần, tôi biết đường ra khỏi xưởng.”
Kỷ Cánh Diêu khẽ cười: “Tôi nói đưa là đưa về thôn Cao Thụ kìa.”
Sở Thấm ngây người, nửa giây sau cô mới phản ứng lại: “Không cần làm phiền anh đưa về vậy đâu, ban ngày ban mặt, tôi sẽ không gặp chuyện gì cả.”
Kỷ Cánh Diêu đáp: “Tôi biết, hàng xóm của tôi chẳng ai không có mắt dám trêu chọc cô cả.”
Dứt lời, Kỷ Cánh Diêu như nghĩ tới điều gì đó, anh nhét mười mấy cái bánh bao vào túi rồi ra khỏi cửa với Sở Thấm.
Sở Thấm bất lực: “Nếu anh thật sự không có việc gì thì có thể đưa hai người dì Lan về, anh cũng nói là không ai dám trêu chọc tôi còn cất công đưa tôi về làm gì, đưa tôi về rồi anh sẽ phải quay lại đây nữa.”
Kỷ Cánh Diêu nghiêng đầu nhìn Sở Thấm, anh nói với giọng điệu nghiêm túc xen lẫn vài phần giễu cợt: “Tôi tìm cô đổi chút đồ ăn được không?”
Cuối cùng Sở Thấm mới phản ứng lại.
DTV
Cô không phải kẻ ngốc, làm sao có chuyện cô không hiểu đây chỉ là câu nói thuận miệng hay lời thật lòng.
Thậm chí Sở Thấm còn cảm nhận được chút tình cảm ấn giấu bên trong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-589.html.]
Đồng thời, cô cũng có lời giải thích cho những hành vi kỳ lạ và thái độ khó hiểu trước đó của anh.
Thảo nào, cô đã nói không ai lại ngu đến mức như vậy. Ngay cả một tên ngốc bị chậm phát triển từ lúc sinh ra trong thôn cũng không ngốc đến mức dùng phiếu công nghiệp đi đổi rau dưa.
Chỉ có điều, hai kiếp Sở Thấm đều ít tiếp xúc với cái gọi là tình cảm nam nữ, vậy nên cô cũng không dám chắc Kỷ Cánh Diêu có thật sự hứng thú với mình hay không.
Không phải vì vấn đề thân phận, Sở Thấm cũng không cảm thấy mình thua kém đối phương ở điểm nào cả.
Anh là phó xưởng xưởng máy móc, điều này không sai, nhưng bản thân cô không phải dựa vào anh, trái lại anh còn phải tìm đến cô để đổi đồ.
Mà là bởi vì anh lớn hơn cô vài tuổi, lỡ có điều gì khó nói cứ vòng vo mãi không dám bộc lộ, hoặc nhớ thương thứ gì đó của cô thì sao?
Sở Thấm không sợ dùng những suy nghĩ ác ý để phỏng đoán người đối xử tốt với mình một cách vô duyên vô cớ.
Càng tốt, cô càng cẩn thận.
Hơn nữa, hai người có nhiều điểm chung không?
Không nhiều lắm đâu! Không phải cả hai chỉ vừa mới trở thành bạn bè thôi à?
Sao hả? Dường như thời đại hoà bình này cũng giống thời mạt thế, nam nữ quen biết chưa được bao lâu đã tính đến chuyện kết hôn chăng?
Sau mạt thế, điều quan trọng nhất là dân cư, ở kiếp trước, trên mười tám tuổi là có thể đăng ký kết hôn.
Nhưng nếu không làm nghiêm, rất nhiều người ngoài thành phố sẽ chọn lập gia đình trước tuổi rất nhiều.
Bởi vì nhà Sở Thấm có đất nên từng bị người ta để mắt tới, nhưng cô quyết liều mạng, dù có bị thương cũng phải đánh đối phương bỏ chạy, hay không đánh lại vẫn liều c.h.ế.t phản kháng như con sói con, dần dần chẳng còn ai dám để ý tới cô nữa.
Suy cho cùng, không sợ gì, chỉ sợ không còn thiết sống.
Điều quan trọng nhất là nhà cô cũng thuộc loại bình thường, diện tích không tính là lớn, đất đai cũng không quá màu mỡ, vì thế nên không đáng bị thương chỉ vì điều này.
Đầu Sở Thấm nảy ra một đống suy nghĩ rối tung rối mù, cô nhìn Kỷ Cánh Diêu bằng ánh mắt kỳ quái, đến mức lông tơ trên người Kỷ Cánh Diêu dựng đứng, suýt nữa phải chạy về phòng soi gương xem trên mặt mình có dính bẩn hay không.
Sở Thấm thở dài: “Được rồi, anh muốn đưa thì đưa đi.”
Người ta đã không sợ cái thời tiết giá rét này với đường tuyết khó đi thì cô còn từ chối cái gì?
Kỷ Cánh Diêu lập tức vứt suy nghĩ soi gương ra sau đầu, quyết tâm theo cô xuống tầng.