Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 567
Cập nhật lúc: 2024-10-29 06:11:56
Lượt xem: 13
Lại thêm một giờ nữa, trong không gian của cô đã có chừng hai trăm cây.
Đến lúc này, cô không muốn chỉ chặt những nhánh cây củi đốt lửa bình thường nữa mà phải đốn được những cây gỗ sồi thật tốt để làm thành than.
Gỗ sồi đặc biệt thích hợp để làm thành than, than làm từ nó vừa chắc lại vừa bền, chỉ với số gỗ sồi cô chặt xuống cũng hoàn toàn đủ để nung thành số than có thể sử dụng trong hai năm.
Sở Thấm cũng không tham lam, chỉ đốn vừa đủ là ngơi tay. Hiếm khi mới tới đây một chuyến, cô cũng không vội đi xuống núi.
Cô vừa đi vừa quan sát trong rừng núi, dấu vết động vật ban đầu đã biến mất lại xuất hiện, Sở Thấm thậm chí còn phát hiện được mấy cái hang thỏ, trước hang còn có cả dấu chân.
"Haizz, không mang bao bố."
Sở Thấm hơi tiếc nuối.
DTV
Cô lại leo lên trên cây, quan sát thử bốn phía, còn thuận tay bóc được mấy trứng chim thả vào cái gùi, sau đó chậm rãi tiếp tục đi về phía trước.
Năm nay không thấy sắn dây trong núi, lại càng không thấy khoai từ.
Bởi vì chúng đã bị đào hết rồi rồi, tất cả khoai từ trên đỉnh Thanh Tuyền này đều đã bị đào sạch sẽ.
Xem ra trước cơn đói bụng thì nguy hiểm nào cũng không thành vấn đề mà.
Bởi vì Sở Thấm đã có đủ lương thực nên cô cũng không để ý.
Làm người không thể quá tham lam, kho lương nhà mình đã đầy, thế nhưng kho lương nhà người khác đã thấy đáy, lại còn muốn đào hết khoai từ trong núi không để lại một chút xíu nào? Điều này thật sự là quá đáng vô cùng.
Sở Thấm nhận ra ngọn núi này cứ như đã bị quét sạch một vòng, trừ nhặt trứng chim thì cũng không thu hoạch thêm được gì.
Trái lại cô muốn tìm mật ong, ở nhà không có mật ong, Sở Thấm cứ nghĩ đến nó mãi.
Không có mật ong, bình thường muốn nhuận tràng thì không có thứ gì khác, chỉ có thể uống một vài ly rượu đào Kim nương.
Tới gần 12 giờ, Sở Thấm đi vòng quanh núi mấy tiếng rốt cuộc cũng lên đường về nhà.
Có lẽ cô đã rất may mắn khi gặp được hai chú thỏ đang gặm cỏ trên đường xuống núi.
Sở Thấm nhanh tay lẹ mắt bắt một con, một con kia chạy thoát nhưng cô không thèm để ý, chỉ thử ước lượng sức nặng con thỏ trên tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-567.html.]
"Ừm, không tệ, hai ba cân đấy."
Cô nở nụ cười, tránh mọi người để trở lại chân núi.
Người dân trong thôn vẫn còn ở lại núi làm việc, bọn họ không có không gian để chứa củi đốt nên phải đem củi về nhà theo từng đợt một.
Cho nên mỗi khi muốn đốn củi là hầu như mất trọn một ngày, cho nên cách thức đốn củi ung dung giống như Sở Thấm có thể khiến người ta hâm mộ gần chết.
Sở Thấm lặng lẽ đi về nhà, cô bỏ gùi xuống, đào một cái hố to trên phần đất trống ngoài sân.
Bởi vì phải đốt than nhiều nên cần cái hố rất lớn.
Đối với Sở Thấm mà nói thì đốn củi là dễ dàng, đào hố mới khó khăn. Việc đốn củi chỉ mất có hai giờ, còn đào hố lại chiếm hết một giờ.
Đào xong cái hố là đã qua giờ cơm trưa, Sở Thấm chỉ đành lấy nồi sắt nhỏ đặt trên lò, nấu một ít cháo ăn.
Cháo là thức ăn không chắc bụng nhất, Sở Thấm ăn hết bốn chén xuống bụng, còn lấy chảo phẳng ra chiên trứng gà với hành ăn kèm, thế mà ba giờ chiều cô đã đói bụng.
Buổi chiều Sở Thấm đang làm gì?
Đang đốn củi.
Than cũng không phải là thứ có thể đốt xong trong một đêm, ít nhất phải đốt ba ngày ba đêm. Hơn nữa cô làm khá nhiều, không chừng còn phải đốt hơn năm ngày năm đêm nữa.
Cho nên Sở Thấm rất cuống cuồng, rất sợ không thể đốt xong than trước khi tuyết rơi nhiều.
Trước tiên cần chặt gỗ sồi ra thành đoạn ngắn, sau đó bày ra sân phơi khô. Chờ phơi khô rồi mới lấy que củi thả vào trong hố lửa đốt.
Trong lúc đốt còn phải chú ý liên tục, nếu có lửa bén ra ngoài thì phải dùng nước dập tắt.
Nhưng lại không thể dùng quá nhiều nước, để tránh cho nước chảy vào gỗ than, khiến cho quá trình làm than thất bại.
Sở Thấm mất hết nửa buổi trưa để chặt xong củi đốt, chặt nhiều đến mức tay phồng rộp lên. Cô nhìn những vết phồng trên ngón tay, lẩm bẩm đôi câu rồi quay lại phòng ngủ lấy kim chọn chọc mạnh một cái, rửa thật sạch rồi sát trùng là ổn.
Củi đã chặt xong nằm đầy cả nhà, phủ hết cả sân trước sân sau. Hôm nay cô phơi nửa buổi chiều, ngày mai phơi thêm cả ngày, như vậy cũng có thể kịp rồi.
Làm xong những thứ này, cô lại múc thêm một tô ấm áp cháo ăn, húp xì sụp hết chén này đến chén khác, cái bụng đang kêu inh ỏi mới chịu an tĩnh lại.
Ngồi dưới mái hiên, nghe mùi hương đặc trưng chỉ có ở củi đốt, cô từ từ nheo mắt, dường như sắp ngủ.