Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 552
Cập nhật lúc: 2024-10-29 06:11:31
Lượt xem: 19
Vấn đề cuối cùng là đàm phán với nhà máy như thế nào.
Bí thư chi bộ thôn: "Nghe nói cuối năm sẽ có công nhân chuyển đến đúng không?"
Đội trưởng Hàn gật đầu.
Bí thư chi bộ thôn: "Vậy chúng ta phải cố gắng bàn bạc xong với nhà máy trước tháng mười, nếu không người ta sẽ tìm đến người khác để thu mua."
Đội trưởng Hàn: "Đúng vậy, nhưng phải nói chuyện với ai?"
Sở Thấm nghi hoặc: "Chẳng phải tìm xưởng trưởng Kỷ là được hay sao."
Đội trưởng Hàn lắc đầu: "Cô không hiểu, xưởng trưởng Kỷ không quan tâm đến mấy việc này."
DTV
Sở Thấm khó hiểu: "Nói thế nào thì người ta là xưởng trưởng cũng có thể diện, chắc chắn có thể giới thiệu giúp chúng ta. Biết đâu người ta sẽ nể mặt xưởng trưởng Kỷ mà đồng ý thì sao."
Lời này rất hợp tình hợp lý.
"Nhưng... làm vậy là đi cửa sau."
Sở Thấm bất đắc dĩ thân trời, cô buồn bực nói: "Chuyện này có gì mà đâu mà gọi là đi cửa sau, chúng ta không hề thân thiết vởi xưởng trưởng Kỷ, chẳng qua là nhờ ông ấy nể mặt thôn chúng ta đã bỏ ra bốn mẫu đất mà giới thiệu giúp, chuyện này rất bình thường."
Người dân trong thôn đều chính trực như vậy sao!
Đội trưởng Hàn do dự chốc lát rồi gật đầu đồng ý.
"Tới lúc đó tôi sẽ đi nói." Đội trưởng Hàn nói tiếp, thế nhưng sau này khi đi bàn chuyện bán rau củ với người ở nhà máy, ông ấy lại bảo Sở Thấm đi.
Tuy bình thường cô gái này ít nói chuyện nhưng nếu cô đã lên tiếng thì ít khi thất bại.
Bất kỳ ý tưởng mà ban đầu mọi người cho rằng là kỳ lạ thì trải qua một loạt lời nói của cô đều trở thành có lý.
Sở Thấm hài lòng.
Cô chỉ đưa ra ý kiến chứ không thích tham gia vào quá trình hoàn thành.
Đêm đã khuya, những thôn dân tụ tập trò chuyện đều lần lượt về nhà, thế nên lúc Sở Thấm đi ngang qua vị trí bọn họ thường tụ tập, không gian yên ắng tới mức có thể nghe được tiếng các chạch hoạt động dưới mương.
Bỗng nhiên Sở Thấm cảm thấy thèm cá chạch.
Năm nay cá chạch trong mương của thôn nhiều đến bất ngờ, hôm qua trên đường đi làm về cô tình cờ bắt được ba bốn con.
"Ngày mai rồi bắt vậy." Sở Thấm tự nhủ.
Ngày mai cô không chỉ bắt cá trong mương mà còn có thể đến đầm lầy xem thử.
Về đến nhà, Sở Thấm tắm rửa rồi đi ngủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-552.html.]
Cả đêm không mộng mị, sáng mai thức dậy lại là một ngày mới.
Có lẽ trong trường đã công bố kết quả, Sở Thấm đang rối rắm không biết lúc nào nên đi xem.
Những cô còn chưa kịp đi thì đội trưởng đúng lúc đi công xã có việc, vừa quay về ông ấy đã nhanh chóng thông báo tin tức về kết quả cho Sở Thấm.
"Sở Thấm, phía trường học thông báo cô đã thi đậu rồi."
Nói xong, ông ấy đưa cho cô một tấm giấy chứng nhận đơn giản.
Sở Thấm reo lên một tiếng, kích động trợn mắt.
Cô lập tức lau mồ hôi trên tay vào quần áo, sau đó mới cẩn thận cầm lấy giấy chứng nhận.
Giấy chứng nhận này thực chất chỉ là một tấm giấy hơi cứng, trên giasy có một dòng chữ được viết tay bằng bút máy "Giấy chứng nhận hoàn thành chương trình học lớp bảy trung học cơ sở", trên giấy còn có chữ ký của hiệu trưởng trường trung học của công xã và dấu mộc đỏ.
Sở Thấm càng nhìn mấy chữ ít ỏi này càng vui sướng, cô ước gì mình có thể mang tấm giấy chứng nhận này vào khung kính rồi treo lên tường.
Đây là tấm bằng mà cô phải phấn đấu cực khổ suốt nhiều năm mới đạt được đấy!
Đội trưởng Hàn: "Có tấm giấy chứng nhận này cô xem như đã học xong hơn một nửa chương trình trung học, nếu cô muốn tới trường tiểu học thôn Tịnh Thủy dạy học cũng không thành vấn đề."
Sở Thấm hiểu rõ năng lực của mình: "Không được đâu, tôi mà tới đó chỉ tổ làm hỏng con cháu nhà người ta."
Cô rất rõ ràng trình độ của bản thân, có thể vượt qua kỳ thi lần này đã là giới hạn của cô.
Cô vẫn chưa biết sang năm bản thân có tham gia kỳ thi vào lớp tám hay không.
Sở Thấm hớn hở mang giấy chứng nhận về, tới nhà, cô cất nó vào trong sách trước rồi mới quay lại tiếp tục làm việc.
Đến lưc làm việc xong, Sở Thấm gấp gáp chạy về nhà, lấy tấm giấy chứng nhận ra xem xét tỉ mỉ.
"Ừm~ đẹp thật! Sao mình lại giỏi như vậy chứ!"
Sở Thấm ngồi xem hồi lâu cũng không chán, đến khi sắc trời chuyển tối, trong thôn không có người qua lại, cô lập tức xách sọt và lưới đi ra ngoài.
Sở Thấm ra ngoài làm gì ư?
Cô đi bắt cá chạch.
Thật ra cái sọt này chính là một chiếc lồng làm bằng tre, hay còn gọi là lờ. Loại lờ này cần có mồi, đặt nó ở nơi có nhiều cá chạch sẽ bắt đầu rất nhiều cá.
Còn tấm lưới này cũng không phải loại lưới đan bằng dây thừng, bởi vì kích thước của các lỗ lưới quá lớn, cá chạch dễ dàng chùi ra ngoài nên không thể dùng để bắt cá chạch được.
Tấm lưới mà Sở Thấm dùng được đan từ cây trúc,hình dạng của nó tương tự như cái ki hốt rác, nó được dùng như một cái xẻng nhỏ.
Ngoại trừ lờ, lưới và mồi, Sở Thấm còn mang theo đèn pin. Cô cũng không hiểu tại sao khi dùng đèn pin chiếu thì cá chạch mới bơi ra.