Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 548
Cập nhật lúc: 2024-10-29 06:11:25
Lượt xem: 16
Sau khi dựng xe trước cửa phòng học, cô tìm phòng số một rồi bước vào. Lúc này, trong phòng đã có người, tầm khoảng nửa lớp. Sơ Thấm bình tĩnh ngồi thẳng xuống hàng ghế đầu còn trống, sau đó lấy bút và giấy nháp ra, rồi khoanh tay thẳng lưng ngồi yên bất động.
“…”
Người kỳ quái này chui từ đâu ra vậy. Đám học sinh tò mò lắm, châu đầu bàn tán, thảo luận về người mới tới này.
“Ai vậy?”
“Tớ đâu có biết.”
“Trông không giống người của công xã chúng ta, chắc là thuộc đại đội nào đó, nhưng không hiểu sao lại thấy quen quen.”
“… Hình như tớ biết á, là người của thôn Cao Thụ.”
“Ai của thôn Cao Thụ cơ?”
“Sở Thấm của thôn Cao Thụ đó.”
Ầm…
DTV
Đám học sinh lập tức im thin thít.
Ai mà lại không biết Sở Thấm chứ, danh nhân của công xã đấy. Nếu công xã có bảng xếp hạng độ hot, cô chắc chắn sẽ ngồi ở vị trí thứ nhất, hơn nữa còn vượt xa vị trí số hai một khoảng lớn.
Chỉ cần thính giác vẫn còn, kiểu gì cũng từng nghe người trong gia đình nhắc tới cô.
Nghe đồn người này dữ dằn lắm, là kiểu có thể thọc người ta một d.a.o nhưng mặt không hề đổi sắc, thậm chí là một gậy đánh gãy chân người khác ấy.
Vì thế tới tận khi giáo viên coi thi bước vào, trong phòng học vẫn luôn giữ nguyên bầu không khí kỳ quái bạn nhìn tôi, tôi nhìn bạn này.
“Kỳ thi bắt đầu!”
Giáo viên phát đề bài xuống, hai mắt Sở Thấm bám riết theo giáo viên, tới khi đề thi được phát đến tay, cô thành kính dùng cả hai tay nhận lấy.
Thì ra đây chính là đề thi.
Cô thật sự không ngờ sẽ có một ngày mình cũng được đi thi.
Sở Thấm hít sâu một hơi, nhắm chặt hai mắt, vài giây sau bỗng mở bừng lên, cầm bút bắt đầu đọc đề.
Số thí sinh tới dự thi hôm nay không nhiều, lúc nào cũng vậy, cứ đến cuối kỳ là sẽ có một số người quyết định nghỉ học về quê làm ruộng.
Lúc này, trong phòng chỉ có tầm mười người, sự im lặng bao trùm lấy cả căn phòng, không hề ngoa khi nói giờ một cây kim rơi xuống cũng nghe thấy tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-548.html.]
Sở Thấm vùi đầu vào đề thi, cặm cụi làm bài, cách cô giải đề cực kỳ quyết đoán, biết là làm, không biết là bỏ qua liền. Đầu tiên, cô điền toàn bộ đáp án của những câu mình chắc chắn đúng lên, sau đó mới quay trở lại suy nghĩ những câu còn đang phân vân.
Nếu giải hơn năm phút mà vẫn chưa có hướng đi rõ ràng, cô sẽ thẳng thừng bỏ qua, tuyệt đối không để nó chiếm dụng quá nhiều thời gian của mình.
Sở Thấm nói bỏ là bỏ, bỏ xong cũng không hề tiếc hay nghĩ nhiều gì cả.
Cứ thế cắm đầu giải đề, thế mà lại có thể hoàn thành bài thi tới tám mươi phần trăm.
Nhưng Sở Thấm vẫn chưa dám thở phào nhẹ nhõm, trong nửa tiếng còn lại, cô cẩn thận kiểm tra hết đáp án của mình một lượt từ trên xuống dưới. Đúng không thừa chút nào, vì nhờ vậy mà cô phát hiện ra được một lỗi chính tả.
Sau đó, Sở Thấm lại giải được một đề khó.
Bởi vì môn này là ngữ văn nên dù không biết câu trả lời, Sở Thấm cũng sẽ viết đại vài dòng vào bài làm.
Chờ tới khi bài thi được giáo viên thu lại, cô đã viết đầy cả bốn mặt giấy.
Lúc này, cô mới từ từ thở phào nhẹ nhõm.
Sở Thấm không hề biết rằng hành động viết không ngừng nghỉ, tràn cả giấy này đã khiến mấy thí sinh ngồi bên cạnh phải trợn trừng mắt ngạc nhiên, đồng thời hoảng đến quéo cả người.
Thi xong, cô không hề nán lại mà phi thẳng về nhà để ngủ bù, vì chiều nay còn phải kiểm tra tận hai môn nữa lận.
Trên đường về, Sở Thấm cố tình đạp xe ngang qua xã cung ứng của công xã. Xã cung ứng ở đây rất nhỏ, có lẽ vì không có hàng để nhập về nên bên trong chẳng có bao nhiêu hàng hóa. Cửa hàng thịt bên ngoài xã cung ứng cũng chưa mở cửa, thế là Sở Thấm chỉ đành buồn bã trở về.
Tới chiều.
Sau nửa tiếng ngủ trưa, tinh thần Sở Thấm lúc này cực kỳ tốt, lúc làm đề toán như có thần phù trợ, múa bút hăng say.
Cách giải đề của cô vẫn giống ban sáng, lấy được bao nhiêu điểm thì lấy, còn lại giải không ra thì bỏ.
Toán không giống ngữ văn, tìm không ra đáp án vẫn có thể viết bậy viết bạ một chút, không giải được là không giải được. Nhưng thế cũng tốt, nhờ lần thi này mà cô phát hiện có vẻ cô am hiểu toán hơn là ngữ văn.
Sau toán là tới sinh học và địa lý, vì không được trả qua trường lớp đàng hoàng nên mới đọc đề thôi Sở Thấm đã thấy choáng váng, chỉ làm vừa kịp giờ nộp thôi.
Nộp bài thi xong, cuộc thi cũng chấm dứt.
Đến tận lúc này, Sở Thấm mới dám thở phào.
Trên đường về nhà, nắng chiều phủ kín bầu trời, hàng nghìn tia sáng trải khắp phố phường khiến khung cảnh càng thêm rực rỡ, chói mắt.
Cô cưỡi xe chạy băng băng trên con đường nhỏ dẫn về thôn, cứ thế hướng về phía mặt trời mà đi, tựa như một vị khách lữ hành đuổi theo ánh hoàng hôn.
Cô ngẩng đầu, hướng mắt về phía bóng tà dương xa xa.
Những gì làm được mình đã có hết sức rồi, chỉ mong trời không phụ lòng người.