Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 544
Cập nhật lúc: 2024-10-29 06:11:18
Lượt xem: 14
Cũng may đội trưởng Hàn không phải người lòng dạ hẹp hòi, dù có thấy hơi khó chịu trước những lời châm chọc của Sở Thấm thì vẫn còn đủ bình tĩnh để xem xét vấn đề mà cô đặt ra.
Thôn Tịnh Thủy có làm không ư?
Khả năng cao là có.
Dù sao thôn Tịnh Thủy người ta cũng nhiều đất lắm, chừa ra một phần để trồng rau không phải chuyện gì lớn.
Nghĩ đến đây, đội trưởng Hàn khẽ gật đầu.
Sở Thấm cười khẩy, nghiêng đầu nói: “Đến lúc đó thôn Tịnh Thủy người ta mỗi năm nhận tầm mấy trăm tiền hoa hồng, thôn chúng ta chỉ có mười đồng mấy chục hào, nghĩ thôi cũng biết mất mặt cỡ nào rồi.”
Tiếng chuông cảnh báo trong lòng đội trưởng Hàn rung lên. Đúng ha, tới hồi trong thôn Tịnh Thủy bỗng mọc lên vô số nhà gạch mái ngói từ nấm sau mưa, mà toàn thôn bọn họ vẫn độc một màu nhà gỗ trét bùn vàng, chênh lệch tới như vậy mà còn bảo không lớn là đang tự dối lòng rồi.
Hiển nhiên, mấy năm nay, ông ấy đã cố gắng hết sức rút ngắn khoảng cách giữa hai thôn, và thực tế cho thấy chênh lệch giữa hai bên không còn quá rõ ràng, thậm chí thỉnh thoảng thôn Cao Thụ còn vượt mặt cả thôn Tịnh Thủy, nếu giờ đột ngột tụt lại phía sau, người đầu tiên không chấp nhận nổi chắc chắn là đội trưởng Hàn.
Đội trưởng Hàn thở dài: “Để tôi suy nghĩ thêm chút đi, dù sao cũng là chuyện lớn, không thể tùy tiện quyết định được. Với cả có chừa đất ra trồng rau thì cũng phải suy xét xem nên chừa phần đất nào mới tốt chứ.”
Sở Thấm không giục ông ấy nữa, chỉ thầm ca cẩm tật xấu do dự không quyết đoán của đội trưởng Hàn lại tái phát rồi.
Cô rời khỏi nhà bí thư chi bộ thôn, trên đường về lại nhìn thấy các thôn dân tụ năm tụ ba tám chuyện ban nãy.
Sở Thấm nghĩ thầm, hiếm được một lần nghỉ phép, chưa cần làm việc, hay là qua thăm dì Dương một chuyến? Nhưng Sở Thấm còn chưa kịp nhấc người dậy ra khỏi cửa thì cậu út Dương đã bất ngờ tìm tới nhà.
Bấy giờ, Sở Thấm mới vừa xới xong khu đất trồng rau trong vườn, lúc chạy ra mở cửa, phát hiện người tới là cậu út Dương thì ngạc nhiên lắm, vội hỏi: “Cậu út, sao hôm nay cậu lại tới đây thế?”
DTV
Cậu út Dương đáp: “Cậu nghe mợ của cháu bảo cháu đang tự học kiến thức cấp hai để tham gì thi tốt nghiệp cấp hai, chuyện này có đúng không?”
Sở Thấm không ngờ cậu út Dương lại tới tìm mình vì chuyện này, vừa gật đầu vừa khó hiểu hỏi: “Đúng ạ, cháu tự học được một thời gian dài rồi đấy, giờ cậu mới biết hả?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-544.html.]
Cậu út Dương xấu hổ sờ mũi: “… Chậc, cậu mới nghe mợ cháu nhắc tới chuyện này mấy hôm trước thôi mà.”
Đang yên đang lành ai lại đi để ý mấy chuyện này làm gì.
Tạm tin cậu đấy, Sở Thấm cố nén không làm ra hành động trợn mắt xem thường: “Đống sách kia cháu đọc xong hết rồi, lát nữa cậu mang về trả mợ giúp cháu nhé.”
Lúc đầu, cô tìm người trong thôn để mượn sách giáo khoa cấp hai, nhưng sau đó người ta có việc cần nên phải trả lại, thế là cô lại chạy đi tìm mợ út.
Mợ ấy có bằng trung học cơ sở, tức là đã từng học cấp hai hơn nữa còn học đến nơi đến chốn, nên tất nhiên sẽ có sách giáo khoa rồi.
Khi đó cô chỉ thuận miệng nói với mợ út là nếu sau này có cơ hội sẽ thi tiếp lên cao hơn, thế mà mợ ấy lại ghi nhớ trong lòng, sau đó còn nhờ người gửi cho cô một quyển sổ ghi chép của mình, nhờ quyển sổ này mà Sở Thấm có thể thuận lợi giải quyết rất nhiều khó khăn khi tự học đấy.
Cậu út Dương cười bảo: “Cậu có quen một người bạn là thầy dạy cấp hai ở công xã, sau khi nghẹ mợ cháu nhắc tới chuyện này, cậu đã đi hỏi người ta thử. Theo lời cậu ta thì với những trường hợp như cháu có thể gửi đơn báo cáo lên trên, nếu được thông qua thì cháu hoàn toàn có thể cùng những học sinh khác tham gia kỳ thi tốt nghiệp, nếu thi đậu cũng sẽ được cấp chứng chỉ chính quy đó.”
Sở Thấm trợn trừng hai mắt, choáng váng vì niêm vui bất ngờ này: “Thật không ạ?”
“Chính miệng cậu ta nói vậy đấy, chẳng lẽ cậu lại đi lừa cháu?”
Sở Thấm khẽ nhếch miệng, chân thành nói: “Cậu út, sau này mà bà ngoại còn mắng cậu tối ngày lang thang khắp thôn trên xóm dưới chẳng khác nào một tên đầu đường xó chợ, cháu nhất định sẽ ra mặt phản bác lại bà ấy giúp cậu.
Có là đầu đường xó chợ thì ông ấy cũng thuộc hàng đầu đường xó chợ có năng lực chứ đùa đâu.
Xem đi! Khắp huyện này chỗ nào cũng có bạn của ông ấy hết.
Cậu út Dương đen mặt: “Đầu đường xó chợ gì chứ, đừng nghe mấy lời chê bai dè bỉu đó của bà ngoại, cậu của cháu là người hiền lành chân chất lắm đấy!”
Giờ Sở Thấm ngoan cực, lập tức gật đầu lia lịa: “Đúng đúng đúng, cậu là người rất hiền lành, chân chất nhất trong số những người chân chất.”
Cậu út Dương: “…”