Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 539
Cập nhật lúc: 2024-10-29 06:11:10
Lượt xem: 12
Một đêm không mộng mị thẳng đến bình minh.
Hôm nay Sở Thấm ngủ một giấc đến tỉnh, có lẽ là bởi vì mấy ngày trước mệt nhọc quá sức cho nên khi cô tỉnh lại đã là tám giờ rưỡi, mặt trời đã lên cao để phơi nắng cho toàn bộ sân nhà cô.
Lại tới nữa lại tới nữa...
Một lần nữa cô lại cảm thấy dường như chính mình đã quên điều gì.
Sở Thấm thoáng buồn rầu, một bên làm bữa sáng còn một bên suy nghĩ, chờ đến khi làm bữa sáng xong vẫn còn chưa nhớ tới.
Sáng hôm nay cô ăn cháo gạo kê.
Khoan đã, cháo gạo kê?
Sở Thấm giật mình, bí thư chi bộ trong thôn còn chưa trả lại cho cô khoản lương thực mà thời gian trước cô lấy ra cho đám nhỏ kia ăn.
Không được! Thứ cô cho là gạo kê vàng đấy.
Đó là gạo kê mà cô đã mót từng chút từng chút một đấy, không thể không trả à.
Lúc này tinh thần Sở Thấm đã phấn chấn trở lại, nhanh chóng ăn cho xong cháo rồi ra khỏi nhà.
Giờ phút này, bí thư chi bộ của thôn đang đi kiểm tra ngoài ruộng, chủ yếu là kiểm tra chất lượng công tác của người dân trong thôn.
"Bí thư chi bộ…"
Bỗng nhiên, ông ấy nghe được một tiếng gọi đột ngột làm cho ông ấy sợ tới mức suýt chút nữa đã bước hụt một chân vào trong mương.
Sở Thấm vừa thét to vừa chạy tới, hết sức nghiêm túc nói: "Bí thư chi bộ, cháu có một chuyện đặc biệt quan trọng tìm chú."
Bí thư chi bộ của thôn còn chưa nói gì mà đội trưởng Hàn đứng bên cạnh đã sợ tới mức liên tục nói đừng, hận không thể che lại cái lỗ tai không nghe.
Hiện tại ông ấy sợ nhất là Sở Thấm đột ngột đề cập đến "chuyện quan trọng".
Bí thư chi bộ của thôn rõ ràng cũng sợ, tay trái ông ấy cầm tẩu hút thuốc cũng không yên, bỗng nhiên run rẩy một cái, trong lòng cũng mờ mịt, chuẩn bị tâm lý đầy đủ mới dám hỏi: "Chuyện gì?"
Sở Thấm phụng phịu, nghiêm mặt hỏi: "Chuyện gì à? Có phải chú đã quên một chuyện nào đó rồi hay không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-539.html.]
Đội trưởng Hàn và bí thư chi bộ của thôn lại bị dọa lần nữa.
Bí thư chi bộ của thôn nghĩ trái nghĩ phải: "Không có... đúng không?"
Không có mà, hạn hán cũng đã giải quyết, lũ lụt cũng đã rút nước, trong công xã lại càng không có nhiệm vụ gì, đất lún ở khắp nơi cũng đã được dọn dẹp khá sạch sẽ, còn có thể có chuyện gì nữa?
Sở Thấm hừ lạnh hai tiếng, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn ông ấy: "Không gì mà không, gạo của cháu đâu, gạo kê của cháu đâu?"
Cô nói xong thì vỗ vỗ hai tay, trừng mắt thật to giống như không thể tin nhìn vào bí thư chi bộ của thôn, hoảng hốt nói: "Không thể nào không thể nào, không phải chú muốn quỵt gạo kê của cháu chứ?"
Bí thư chi bộ của thôn sửng sốt. Gạo? Gạo kê? Gạo kê gì?
Nhưng sau khi suy nghĩ một hồi, nghĩ đến lúc lũ lụt chưa rút hết nước, có một ngày ông ấy dẫn người dân trong thôn lên núi lại giữ đám trẻ con lại, bỗng chốc bừng tỉnh nhận ra.
Giờ phút này mới thật sự là bừng tỉnh nhận ra.
"À cháu nói phần gạo kê đó sao?" Bí thư chi bộ của thôn cười ha ha lên, giống như nhẹ nhàng thở ra, thoải mái nói: "Thì ra là gạo kê. Số gạo kê kia sẽ trả lại cho cháu, nhưng hiện tại lục soát hết nhà của những người đó cũng tìm không ra hai trăm gram gạo kê, nên cũng đành để cháu chờ một chút."
"Chỉ là," ông ấy vừa cười vừa nói: "Nếu cháu chịu đổi với thứ khác thì cũng được. Trong sân nhà của nhóm thanh niên trí thức đều còn, chú cũng không muốn để cháu thiệt thòi, nhưng chủ yếu là gạo kê của cháu quá mức quý hiếm nên tạm thời không có được."
Sở Thấm muốn ngất, nếu không bởi vì có mấy đứa trẻ từ một đến hai tuổi thì làm sao cô sẽ lấy gạo kê ra ăn.
Cũng không thể để cho mấy đứa nhỏ vẫn chưa đầy một tuổi cùng nhau ăn rau dại chứ.
"Cứ việc yên tâm, sớm muộn gì cũng sẽ trả cho cháu."
Bí thư chi bộ của thôn lại cam kết.
DTV
Trong lòng Sở Thấm nói thầm: sớm hay muộn là bao lâu?
Cô cũng hết cách, chỉ đành gật đầu: "Thôi được."
Chờ khi cô xoay người trở về, đi qua cây cầu ngang nhà họ Hoàng, nhìn thấy một người đứng cách đó không xa thì cuối cùng Sở Thấm mới mới phản ứng lại.
Cô đã quên gì sao? Đã quên đòi nợ của bản thân, cũng đã quên giúp người khác đòi nợ.
Người đứng dưới chân núi là ai? Kỷ Cánh Diêu.
"Trời ạ, việc bản thân mình vào nhà máy cơ khí chắc sẽ không ảnh hưởng gì đâu đúng không?" Sở Thấm thì thào, sau đó nhanh chân bước tới.